Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 479: Chương 479: Chương 480






Điện thoại vừa cúp, ngoài cửa liền xuất hiện một bóng người vội vàng chạy tới.

Lúc nghe Cố Tiểu Mạch phát bệnh thì Nam Thần An lập tức từ công ty phóng qua.

Giờ phút này, Nam Thần An tiến vào phòng bệnh, không kiềm chế nổi cảm xúc mà vung nắm đấm về phía gương mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật!

Nắm đấm chỉ cách mặt của Mộ Bắc Ngật một gang tay thì bị Mộ Bắc Ngật nắm lấy, hai người mặt đối mặt, đối chọi gay gắt.

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng cứng rắn hất tay Nam Thần An ra. Nam Thần An nhìn thoáng qua Cố Tiểu Mạch đang nằm trên giường bệnh thì tức giận nói: “Mộ Bắc Ngật, lại là anh hại Cố Tiểu Mạch bị thương?”

“Anh biết chuyện cô ấy bị trầm cảm đúng không?” Mộ Bắc Ngật nhìn Nam Thần An, gắn từng chữ.

Nam Thần An trong trẻo như cũ, nhưng sâu trong đáy mắt lại âm trầm đến đáng sợ, vì sao Cố Lan Tâm lại tình cờ nhìn thấy bệnh án của Cố Tiểu Mạch, chuyện lần trước chỉ có Nam Thần An biết bệnh tình Cố Tiểu Mạch.

Đón nhận ánh mắt dò xét của Mộ Bắc Ngật, vẫn không để lộ chút tình cảm gì, anh ta khẽ gật Mộ Bắc Ngật.

“Tổng giám đốc Mộ lấy đâu ra tư cách hỏi chuyện của tôi, hồi trước cô ấy bị vợ chưa cưới và ông của anh tra tấn đến mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng vẫn là tôi cứu cô ấy thoát khỏi hầm ngầm tối tăm chật hẹp kia? Hiện tại tôi phải hỏi lại, anh lấy tư cách gì đứng ở đây?”



Nam Thần An đi tới trước mặt Mộ Bắc Ngật, đôi tay rũ xuống bỗng nắm chặt thành nắm đấm, khoé môi mím chặt: “Xin lỗi, từ nay về sau chúng ta cạnh tranh một cách công bằng, tôi không thể để Tiểu Mạch bị anh đày đọa thêm nữa. Tổng giám đốc Mộ, chúng ta thử xem”

Lời vừa nói ra, Nam Thần An giơ tay lên khẽ búng một cái.

Bác sĩ nghe tiếng động bèn đẩy cửa đi vào, Nam Thần An nghiêng đầu: “Ở trong nước bệnh trâm cảm không hiếm thấy, bệnh của Tiểu Mạch cũng không quá mức nghiêm trọng. Mấy hôm nay tôi đã tìm kiếm được chuyên gia nước ngoài cùng biện pháp tiên tiến nhất trị bệnh cho.

cô ấy, bây giờ tôi ở đây chờ Tiểu Mạch tỉnh lại, phiền tổng giám đốc Mộ đi ra cho, anh không thích hợp ở lại nơi này”

Mộ Bắc Ngật trầm mặt n lại đáy lòng dậy sóng, mãi đến khí Dịch Bách vội vã xông vào mới hồi tỉnh lại.

“Tổng giám đốc Mộ, bệnh của Nám Nám đang gấp, anh có muốn đi thăm không?”

Mộ Bắc Ngật nhướn mày, mọi chuyện dường như cứ nối tiếp nhau mà xảy ra.

Nam Thần An cũng thấy lo lo, nhưng thấy Mộ Bắc Ngật liền nghĩ cũng không thèm nghĩ phóng vọt ra hành lang, con ngươi sâu thăm thẳm không biết đang tính toán điều gì.

Tiểu Mạch, dù có như thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.

Mộ Bắc Ngật cấp tốc đi nhanh đến phòng bệnh của Nám Nám, trong lòng nhớ tới lời mắng của Cố Lan Tâm lúc trước. Anh bước vào.

phòng, nhìn thấy bác sĩ đang đứng đấy, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Nám Nám xảy ra chuyện gì, có bị tiêm thứ linh tinh gì vào người không?”

Bác sĩ sửng sốt, hỏi lại. “Tôi e là tôi không hiểu tổng giám đốc Mộ đang nói gì? Ai tiêm?”

Trán Mộ Bắc Ngật còn rỉ ra chút mồ hôi lạnh, anh cúi đầu xem thử, Nám Nám đang ngồi một góc giường bệnh, giấu tay ra sau lưng không muốn bị tiêm.

Dịch Bách nói đây là tình huống khẩn cấp?

Thực ra thì, đúng là Mộ Bắc Ngật quá mức quan tâm chuyện của Cố Tiểu Mạch và Nám Nám.

Mộ Bắc Ngật thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói với bác sĩ: “Đợi chút nữa kiểm tra toàn thân của Nám Nám, bảo đảm không bị tình huống sốc thuốc gì cả. Nhất là phải kiểm tra cẩn thận, không được qua loa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.