Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 486: Chương 486: Chương 487




Cô không thể qua loa, đột nhiên không có Nám Nám líu ríu quanh người, nhất thời Cố Tiểu Mạch cảm thấy có chút không quen, nên chỉ có thể một mình đi tới phòng làm việc chịu thiệt một đêm.

Dịch Bách như thám tử nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch đi tới phòng làm việc mở đèn. Anh ta vội vàng gọi điện cho Mộ Bắc Ngật nhỏ giọng thông báo: “Tổng giám đốc Mộ, Cố Tiểu Mạch vừa vào phòng làm việc, có lẽ là đêm nay sẽ ở đó.”

Lúc này Mộ Bắc Ngật đang đứng ở cửa sổ, liếc mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài, nghe ra trong giọng nói của Dịch Bách mang theo vài phần đồng tình và sầu não.

Anh chưa từng từ bỏ cô, bây giờ anh chỉ muốn Cố Tiểu Mạch tự mình bước tới bên cạnh anh mà không còn chút khúc mắc nào.

“Tiếp tục theo dõi, không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi!”

“Vâng, tổng giám đốc”

Nhưng mà anh không tự mình tới xem hả?

Câu này Dịch Bách không dám nói ra miệng. Đêm qua trời lại sáng, Dịch Bách ngủ ngon lành trong xe.

Cố Tiểu Bạch ngủ trên ghế sô pha, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên dọa Cố Tiểu Mạch suýt chút nữa thì rơi xuống khỏi gh: Cô lau lau nước bọt, sắc mặt trầm xuống, nhận điện thoại: ‘Alo, xin chào?”

“Hải quan sao? Được, tôi lập tức tới kiểm hàng”

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng đứng dậy, thay một bộ đồ công sở rồi vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Dịch Bách quên nhiệm vụ, ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh rồi mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Cố Tiểu Mạch cảm giác được cánh tay bị đè trong lúc ngủ hơi đau nhức, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lúc này ngồi trên xe tới chỗ hải quan.

Không ít hàng hóa đều được từ hải quan đưa tới, hàng của cô đều là nguyên liệu chế quần áo, lúc vừa tới, nghe tiếng thủy triều lên cùng mùi tanh tanh của gió biển.

Cố Tiểu Mạch nhăn nhăn mùi, bắt đầu đi lên boong tàu, chú ý xem đâu là hàng hóa của mình.

Nơi này tụ tập rất nhiều người, Cố Tiểu Mạch vốn vô tâm đi tới lại đột nhiên nghe được tiếng quát mắng.

Người đó nói tiếng Anh, Cố Tiểu Mạch nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên sợ hết hồn hết vía.

“Dám ở đây ngang nhiên chiếm đoạt hàng hóa? Gặp phải cướp đúng không?” Cố Tiểu Mạch giật mình, lúc này thân cô thế thế cô nên cô không dám lại gần, lập tức chạy tới nấp phía sau một chồng hàng.

Vẻ mặt Cố Tiểu Mạch sầm lại, lo lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Đột nhiên, nghe thấy tiếng đổ sầm, Cố Tiểu Mạch không cần nhìn cũng biết những người kia thẹn quá hóa giận mà trực tiếp phá nát hàng hóa của người trên thuyền.

Sắc mặt cô lại càng trở nên khó coi, tiếng bước chân rầm rầm trên sàn. Cố Tiểu Mạch liếc mắt nhìn sang thì đột nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Lúc này, cô không dám thở mạnh, vội vàng gọi: “Mau tới đây, mau tới đây!”

Lương Dật An nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, mỗi ngày cô đều xuất hiện trước mặt mình? Có mục đích gì?

Nhưng Cố Tiểu Mạch khẩn trương gọi ông qua thì Lương Dật An cũng tự nhiên nói với người bên cạnh vài câu rồi tới ngồi xổm bên người Cố Tiểu Mạch. Ông nín cười, trầm ổn nói: “Cô gái, cháu đang ngồi đây làm gì thế Cố Tiểu Mạch hít sâu một hơi: “Vừa rồi chú không nghe thấy tiếng phá đồ à?”

Lương Dật An cau mày, đúng là hôm nay ở đây xảy ra chút tranh chấp. Đối tác cũ của ông ở Kinh Đô mời ông tới làm hòa, đám người kia và thương buôn không dàn xếp ổn thỏa với nhau nên mới nảy sinh tranh chấp.

Người trên thuyền trước giờ đều nóng tính, làm việc thô lỗ. Cố Tiểu Mạch là một cô gái xuất hiện ở đây đúng là có chút nguy hiểm. Lương Dật An không khỏi nhíu mày, bạn trai cô đâu rồi??

“Nghe thấy rồi, nơi này rất nguy hiểm.”

“Thế mà vừa rồi chú còn nghênh ngang đứng đó? Bây giờ nơi này bị người nào bao vây chúng ta còn chưa xác định được. Chú không phải người của Kinh Đô à?” Cố Tiểu Mạch thản nhiên liếc Lương Dật An.

Lương Dật An nén cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải”

“Được rồi, một người trốn cũng không khác gì hai người trốn. Một lát nữa chú phải đi theo cháu, không thể để bị phát hiện được”

Lương Dật An mím mím môi. Ông có nhiều người bảo vệ như vậy thì sao phải trốn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.