Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 570: Chương 570: Chương 571




Cố Lan Tâm đi tới cửa phòng bệnh, muốn dò xét tình hình, khóe miệng hiện lên một nụ cười thâm độc. Chắc bây giờ Cố Tiểu Mạch hẳn đang rất thoải mái?

Ai ngờ, Cố Lan Tâm vừa mở he hé cửa, có một cánh tay trắng non vươn từ bên trong phòng ra, thẳng thừng nắm lấy cổ tay của Cố Lan Tâm. Cố Lan Tâm còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố Tiểu Mạch kéo thẳng vào, cứ thế bị Cố Tiểu Mạch tóm được!

Cố Lan Tâm thình lình hét lên một tiếng, liền bị Cố Tiểu Mạch quảng vào bên trong.

Cô cố gắng tỉnh táo. khoảnh khắc cô nhìn thấy Cố Lan Tâm, đôi mắt đen đã từng trong veo dần trở nhuốm vẻ thù hận đến tận xương tủy.

Cố Lan Tâm!

Muốn chơi phải không?

Vậy cô sẽ không nể nang gì ép cô ta cùng rơi xuống vực. Cố Tiểu Mạch nhìn người đàn ông mặt đỏ bừng trước mắt, lạnh lùng nói: “Anh không muốn chơi sao? Ở đây có một người này.”

Lúc này ánh mắt Cố Tiểu Mạch lạnh lếo, có chút bệnh hoạn như bị tiêm thuốc, trong tay không ngừng cầm dụng cụ, khiến tất cả đều mệt mỏi.

Nhiệt độ trong cơ thể không ngừng dâng lên, mùi thơm phức của Cố Lan Tâm truyền đến mũi bọn họ, càng ngày càng làm cháy lên ngọn lửa trong cơ thể mấy kẻ kia.

Giây tiếp theo, cơ thể của Cố Lan Tâm bị ai đó ôm từ phía sau, phút chốc Cố Lan Tâm hét lên.

“Cố Lan Tâm, Hoàng Mai làm tất cả những thứ này, chắc không nghĩ tới làm cho chính con gái mình chịu đựng! Các người làm tổn thương tôi, thì tôi cần gì phải thương xót mấy người”.

Bờ môi đỏ mọng của Cố Tiểu Mạch nở nụ cười lạnh như băng, hình như có vết máu chảy ra. Cố Tiểu Mạch hoàn toàn mất kiểm soát, dường như đến độ mất trí. Cô lui ra cửa, cầm lấy sợi dây, bước nhanh ra khỏi cửa.

Những người đàn ông đó đứng trong phòng, tràn đầy hưng phấn, dần dần không nhịn được nữa.

Các ngón tay của Cố Tiểu Mạch căng thẳng đến mức run rẩy, dùng dây thừng buộc chặt cửa lại. Lẽ ra Cố Tiểu Mạch là nạn nhân, nhưng bây giờ lại là Cố Lan Tâm.

Tiếng hét của Cố Lan Tâm phát ra từ bên trong, sau đó chỉ còn tiếng kêu yếu ớt, vơi dần…

Cố Lan Tâm bị đè lên giường, cơ thể yếu ớt không cách nào chống cự chút được, trái lại bị những người đàn ông khiến cho có cảm giác.

Cố Tiểu Mạch thở gấp gáp, khuôn mặt sạch sẽ đỏ bừng, những ngón tay chuyển sang màu xanh vì lực.

Cố Tiểu Mạch dựa mặt vào bức tường lạnh lẽo, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Âm thanh trong phòng dần nhỏ đi.

Khóe miệng Cố Tiểu Mạch dần dần nhếch lên một nụ cười lạnh. Cố Lan Tâm, là cô ép tôi!

Từ xa xa có tiếng bước chân truyền tới. Cố Tiểu Mạch lảo đảo chống tường, dùng hết sức trốn vào cầu thang.

Bởi vì căng thẳng, tốc độ có chút không ổn định, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Cố Tiểu Mạch cố gắng giữ vững lý trí, không biết mình đã xuống bao.

nhiêu bậc, thở hổn hển, thần kinh bị đè nén cùng căn bệnh hành hạ sâu sắc.

Trải qua mấy ngày cảm xúc lên xuống, lý trí của Cố Tiểu Mạch dần dần mất, ngã quy xuống đất, đầu lưỡi chảy ra rất nhiều máu, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm!

Cố Tiểu Mạch không nhìn rõ đường, ngã trên cầu thang, trán đập vào cầu thang, máu trào ra.

Đôi mắt hỗn loạn dần dần nhắm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong cầu thang tối om, không chút ánh sáng, thân hình gầy gò của Cố Tiểu Mạch gục ngã ở đây cho đến khi một bóng đen đi qua tới. Nhìn Cố Tiểu Mạch bầm dập, trong lòng đau đớn, nhỏ giọng nói, “Tiểu Mạch, anh ta khiến em bị thương đến mức này, anh đến trễ”.

Bên kia, Mộ thị.

Sau khi Mộ Bắc Ngật biết tin, tài liệu trong tay lập tức bị ném bay xuống đất.

Đôi mắt âm trầm như sắp hóa băng, vẻ. lạnh lùng như rỉ máu: “

Phòng thu giám sát thấy Cố Chấn Hải và Hoàng Mai đưa đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.