“Tiểu Mạch, em còn nhớ vị bác sỹ mà anh đã nhắc tới không? Đây là chỗ của anh ấy. Gần đây em không nên suy nghĩ nhiều, cứ ở đây yên tâm chữa trị. Tiểu Mạch, tôi nhất định sẽ khiến em vui vẻ trở lại, tin tôi đi, được không?” Nam Thần An nhìn sâu vào GCố Tiểu Mạch, nhưng càng khiến Cố Tiểu Mạch sợ hãi.
Cô đờ người đáp lời. Trái lại Nam Nhân An không nghỉ ngờ gì nhiều, chỉ nghĩ cô vừa mới tỉnh lại, chưa hoàn toàn tỉnh táo, an ủi vài câu liền xoay người rời đi.
Khi chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch trong phòng, trong lòng cô mới an định trở lại. Cảm giác ngột ngạt, hơi thở bị kìm nén cuối cùng cũng từ từ biến mất.
Ánh mắt Cố Tiểu Mạch đã khôi phục lại sự trong sáng, lập tức bước xuống phóng tới bệ cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Bãi cát, ánh mặt trời, biển cả, sóng biển vỗ từng đợt tràn vào tai khiến người ta chậm rãi thả lỏng.
Nhưng quyết định mà Nam Thần An đưa ra đã khiến Cố Tiểu Mạch lần đầu tiên có suy nghĩ muốn trốn thoát, cô nhất đinh phải rời đi!
Nhưng ngay khi Nam Thần An bước ra khỏi phòng, khuôn mặt hiền lành của anh ta bỗng trở nên u ám.
Tiểu Mạch, chờ em khỏe hơn, dù thế nào anh cũng nhất định sẽ đưa em và con gái em hoàn toàn rời khỏi Mộ Bắc Ngật!
Bên kia, vì để đến gần Mộ Bắc Ngật, Hứa Nhân Nhân thực sự chỉ có thể liên lạc với bạn bè của cô để điều tra hành tung của Cố Tiểu Mạch.
Sau một thời gian, một số vòng tròn đỏ xuất hiện trong mạng khu vực.
Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật co lại, ánh mắt ngưng tụ mà tập trung vào màn hình máy tính.
“Anh Bắc Ngật, điều này có thể giúp anh một chút, nhưng chị Tiểu Mạch làm thế nào để đến đó chứ?”
Xét trên bản đồ, dù là tỉnh lân cận gần nhất hay các cảng biển khác, đều cách Kinh Đô một khoảng không ngắn. Lúc Cố Tiểu Mạch chạy trốn, nếu không có người khác, làm sao côa có thể rời đi kịp thời?
Đáng tiếc Hứa Nhân Nhân đợi ở trong văn phòng Mộ Bắc Ngật cả buổi sáng mà không có cơ hội đến gần. Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật rất lạnh lùng. Anh thậm chí không có chút ý định nói chuyện, hoàn toàn xa lánh cô.
Cô ấy chỉ có thể nhàm chán rời đi. Nhưng khi bước ra khỏi văn phòng, đôi mắt cô ấy trở nên sâu hơn, như có gì đó xoẹt qua.
Buổi trưa, Mộ Bắc Ngật mang theo Nám Nám đang ngủ từ phòng nghỉ nghỉ ngơi đi ra. Tối hôm qua anh ta cũng thức, quầng mắt hơi thâm, hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng Nám Nám xuống, rồi mới ủ rũ bước ra khỏi phòng. Dịch Bách nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mộ tổng thì không khỏi nói: “Giám đốc, những chuyện anh giao em đều đã làm. Việc tìm được.
Cố Tiểu Mạch chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu mệt mỏi như vậy thì sớm muộn gì cơ thể cũng xảy ra chuyện. Hay là anh đi nghỉ ngơi chút đi.”
“Những khu vực được khoanh đỏ trên máy tính vừa nãy, đã cử người đi tìm chưa!”
“Giám đốc, em đã ra lệnh rồi. Đúng rồi, trước đây anh bảo em điều tra hành tung của Nam Thần An. Anh ta quả thực gần đây không ở Kinh Đô, nhưng vẫn chưa rõ tung tích, nên chúng ta không cách nào…”
Chỉ nói một câu, đôi mắt đang nhắm nghiền của Mộ Bắc Ngật đột nhiên mở ra, anh nghiêm nghị nhìn lướt qua:”Chưa rõ tung tích? Điều tra kỹ càng anh ta cho tôi.”
Không hiểu vì sao, trong lòng Mộ Bắc Ngật luôn có một ý niệm mạnh mẽ chỉ hướng về Nam Thần An. Chính anh ta đã mang Cố Tiểu Mạch đi.
Mấy ngày qua, Nám Nám vẫn luôn đi theo Mộ Bắc Ngật, cô bé không đi học, như hình với bóng với anh.
Kết quả là bộ ảnh “cô gái” đi cùng được chụp lại và tung lên mạng.
Mộ Bắc Ngật đột nhiên có con gái, đề tài này được bàn luận rất sôi nổi trên mạng, gây ra một làn sóng lớn.
Chỉ là, những bức ảnh đó là cảnh Mộ Bắc Ngật ôm Nám Nám ngủ, khuôn mặt nhỏ bé được vùi trong vòng tay Mộ Bắc Ngật, nói chung là không chụp được mặt!
Khi Mộ Bắc Thâm nhìn thấy tin tức sáng sớm, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, ngay cả Dịch Bạch đang đứng bên cạnh cũng rùng mình.
“Giám, giám đốc, anh đừng tức giận. Em đã phái người đi xử lý. Kẻ nào dám tung tin đồn thất thiệt nhất định sẽ không buông tha cho hắn!”
Trong lòng Dịch Bách lo lắng như kiến trên chảo dầu. Cố Tiểu Mạch vẫn chưa rõ tung tích, giờ lại thêm một chuyện làm phiền lòng Mộ tổng!
Khuôn mặt Mộ Bắc Ngật lạnh xuống, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: “Không cần điều tra. Nó được phát hành từ nhà xuất bản Nghiên Sắc. Đó là thói quen mà ai đó vẫn luôn yêu thích làm…”
“Về nhà cũ”