Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 614: Chương 614: Chương 615




Kỳ Hân Lan sau khi cãi nhau với ông ta thì đi uống rượu, gặp được Lương Dật An, bà ấy biết Lương Dật An đối xử tốt với bà ấy nên ôm ông kể khổ, tiếp đó xảy ra…

Nhưng Lương Dật An trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến bà ấy sẽ mang thai con của ông.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đẩy ra, Cố Chấn Hải sững người, vội vàng quay đầu nhìn sang, Lương Dật An vẻ mặt khiếp sợ đứng ngoài cửa, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cố Chấn Hải chất vấn: “Chuyện ông nói là sự thật?”

Cố Lan Tâm vẫn còn quỳ gối trên giường nhìn sang, đôi mắt ướt át lóe sáng: “Cha, cha nói cho con biết đó không phải là sự thật đi, con là con của cha mà, hu hu, cha”

“Đừng kêu tao là cha, Lương Dật An, ông đừng cho rằng tôi không biết chuyện năm đó. Lúc Kỳ Hân Lan mang thai tôi đã tra ra có gì đó không thích hợp rồi, thật không ngờ ông chính là cha của đứa bé đó.

Lúc đứa nhỏ đó vừa sinh ra tôi đã đi xét nghiệm cha con rồi. Ông có cần tôi đem ra cho ông coi không?”

“Hân Lan đã mang thai con của tôi…” Lương Dật An giật mình đứng tại chỗ, cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói này.

Trong mắt Cố Chấn Hải hiện lên chút kích động nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã che giấu đi, ra vẻ bình tĩnh, nhìn về phía của Cố Lan Tâm: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tao, tao không có trách nhiệm phải chăm sóc cho mày”

“Chat”

“Ông ta mới chính là cha ruột của mày! Mày nhìn rõ đi, không phải tao: Lương Dật An nắm chặt tay, dần lấy lại tinh thần, chậm rãi ngẩng đầu: “Cố Chấn Hải, đứa nhỏ này thật sự là con gái của tôi?”

“Chẳng lẽ tôi lại lừa ông, tại sao tôi phải chán ghét con ruột của mình?”

Vậy thì tại sao không nói sớm với ông? Cho dù đêm đó là do ông khống chế được thì ông cũng sẽ quý trọng yêu thương đứa con của họ.

“Cố Chấn Hải, nếu ông không thích đứa nhỏ này thì tại sao không nói ra sự thật với tôi?”

“Tôi hận Kỳ Hân Lan, tôi hận người phụ nữ đó nên phải đòi lại gấp đôi trên người con gái của bà ta”

Cố Chấn Hải vui sướng nói ra câu đó, trong nháy mắt Lương Dật An đã vọt tới trước mặt ông ta, khuôn mặt điềm tĩnh trước giờ của ông rốt cuộc cũng buông lỏng một chút thay vào đó là vẻ mặt sắc bén bức người: “Cố Chấn Hải, ông cho là ông không có lỗi gì hay sao hả? Chuyện này đều do ông bắt đầu hết, là ông lợi dụng tình cảm của Kỳ Hân Lan!

Bây giờ, ông không được quản đứa nhỏ này nữa, nếu ông còn dám nhúng tay vào, thì chính là công khai đối địch với Lương Dật An tôi”

Lương Dật An giọng nói lạnh lẽo, sắc mặt nghiêm túc.

Cố Lan Tâm ngồi trên giường bệnh, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý vì mưu kế đã thực hiện được, sau đó vẻ mặt đẫm nước mắt nhìn Lương Dật An: “Chú Lương, thì ra…thì ra con là con gái của chú, con..”

Lương Dật An nghiêng đầu nhìn về phía của Cố Lan Tâm, Cố Chấn Hải chậm rãi nói: “Nếu ông không tin tôi có thể cho ông xem giấy khai sinh của nó, khoảng thời gian Hân Lan mang thai tôi và bà ấy căn bản không có chung phòng. Bà ấy nghi ngờ đứa nhỏ này không phải là con của tôi, mà sau sau xét nghiệm huyết thống thì đã thẳng thắn thừa nhận với tôi”

Lương Dật An gật đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy ẩn chứa sự lạnh lão, mở hồ suy nghĩ.

Năm đó Kỳ Hân Lan thật sự giúp ông sinh một đứa con, hoàn thành nguyện vọng của ông.

Lương Dật An nhìn chăm chằm vào Cố Lan Tâm, khuôn mặt có chút đăm chiêu, đôi tay dần dần buông thõng bên người, hơi nắm chặt tay lại.

Cùng thời gian đó, Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch yên ổn ngủ cả đêm, sáng sớm, lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh lại thì phát hiện Mộ Bắc Ngật vẫn bá đạo như trước mà khóa cô vào lòng.

Cố Tiểu Mạch trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ép bản thân lắc đầu, ký ức từng chút từng chút quay trở về, đôi mắt hỗn loạn lóe lên những cảnh tượng của tối hôm qua.

Trái tim không thể kiềm chế được mà quặn đau, giọng nói của Mộ Bắc Ngật đột nhiên chui vào đầu của cô.

“Cục cưng, chúng ta về nhà”

“Ngoan, cục cưng, đừng sợ.”

Môi của Cố Tiểu Mạch run run, thì ra tối hôm qua người mang cho.

cô đoạn ký ức tốt đẹp là Mộ Bắc Ngật, anh đóng vai người mẹ trong trí nhớ của cô.

Cũng vì sự dịu dàng, kiên nhãn của anh mới có thể giúp cho Cố Tiểu Mạch đang phát bệnh về với hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.