Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 620: Chương 620: Chương 621




Sống lưng của Cố Tiểu Mạch cứng ngắc, đôi mắt gợn sóng lăn tăn, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, sau đó Cố Tiểu Mạch được anh ôm vào ngực.

“Không nghe thấy lời nói của tôi hả?”

“Tổng giám đốc Mộ, mới nãy lễ phục của cô Cố có vấn đề..”

Một phóng viên đã lớn gan dám đứng lên nói sự thật: “Chuyện đầu độc trong lễ phục một hành vi cực kỳ độc ác, chúng tôi chỉ phỏng đoán thôi, dù sao thì người duy nhất đã đụng vào chiếc váy trước khi cô Cố lên thảm đỏ là Cố Tiểu Mạch”

“Anh Mộ, chúng tôi cũng đang thảo luận vấn đề, cô ấy vẫn luôn im lặng, có thể là do cắn rứt lương tâm”

Các phóng viên khác đều đồng ý, cùng nhau lên tiếng phụ họa, họ cũng không ngừng chụp ảnh, không bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt của Cố Tiểu Mạch”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật hiện lên một chút tức giận, anh trầm giọng nói: “Có bằng chứng sao? Có đoạn video hay ghi âm sự việc đó không?”

Ngay khi những lời này rơi xuống, bầu không khí lại chìm im lặng chết chóc.

“Nếu không đưa ra được bằng chứng xác thực, thì đừng nói lung tung, nếu không, tôi hoàn toàn có thể kiện phía tòa soạn. Các người muốn làm đến mức đó không?” Mộ Bắc Ngật tức giận, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng lạnh lão, làm cho người ta phát sợ.

Vào lúc này, không một phóng viên nào đám nói lung tung nữa, Cố Tiểu Mạch cảm thấy tim mình đang tăng tốc, bất chợt bên hông trở nên ấm áp, Mộ Bắc Ngật trực tiếp nắm lấy tay cô và kéo cô vào vòng tay của mình.

Giống như chỉ cần có anh ở đó, cô không cần phải lo lắng, đã có một chiếc ô che chở ở bên cạnh, khiến cho Cố Tiểu Mạch đột nhiên không sợ phía trước vì có anh ở đó.

Chóp mũi hơi chua xót, hốc mắt cũng trở nên ướt át, Cố Tiểu Mạch ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt, sạch sẽ: “Phòng làm việc không làm ra những bộ quần áo không sạch sẽ để hãm hại người khác, và khi chưa điều tra rõ ràng chúng ta cũng không thể vì một lời nói của ai đó mà tự diễn giải theo ý của mình được. Tôi tôn trọng kết quả cuối cùng, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận những công kích ác ý và hãm hại của người khác”

Giọng nói điềm tĩnh vang lên, Cố Tiểu Mạch thẳng thắn đối diện với từng cái camera.

Khóe môi Mộ Bắc Ngật nhếch lên, giễu cợt: “Sẵãn ở đây có nhiều phóng viên từ các tòa soạn như vậy, tôi cũng không ngại nói thẳng, kẻ nào dám phong sát cô ấy thì chính là muốn đối đầu với nhà họ Mộ”

Trời, vốn dĩ Cố Tiểu Mạch không muốn công khai như vậy, nhưng mà Mộ Bắc Ngật đã ngang ngược trực tiếp nói ra những lời hung tợn này, mọi thứ dường như ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Mộ Bắc Ngật không coi ai ra gì kéo Cố Tiểu Mạch đi khỏi đó, mặc dù các phóng viên có một bụng câu hỏi nhưng không ai trong số họ có đủ can đảm để đi tới đặt câu hỏi, họ chỉ có thể đứng sững sờ tại chỗ.

Sau khi ra khỏi liên hoan phim, họ đi thẳng ra xe, Cố Tiểu Mạch có thể cảm nhận quanh thân Mộ Bắc Ngật đang tản ra sự tức giận.

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn sườn mặt lạnh lùng và uy nghiêm của Mộ Bắc Ngật, trái tim cô giống như được bọc trong mật.

Trong lòng Cố Tiểu Mạch biết rằng đây chỉ là một ván cờ, cô không cảm thấy oan ức hay tủi thân nhiều, nhưng Mộ Bắc Ngật lại để cho những cảm xúc tích tụ trong lòng của cô tiêu tán.

Cố Tiểu Mạch tùy ý để cho anh kéo vào trong xe, cửa sau bị người †a dùng sức đóng sầm lại, ngay khi Dịch Bách bước vào xe, anh đã cảm nhận được sức mạnh to lớn này.

Cả người an ta run lên, không chút do dự bấm nút nâng vách ngăn khoang lái lên.

Cố Tiểu Mạch ờm một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Em không cảm thấy buồn hay oan ức, anh không cần xuất đầu lộ diện vì em như vậy đâu”

“Anh hơi hối hận khi buông lỏng em để em tự đi mở phòng làm việc”

Mộ Bắc Ngật thình lình nói ra một câu, Cố Tiểu Mạch nhất thời cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng hỏi lại một tiếng: “Hả?”

“Ngay từ đầu, nhà họ Mộ nên rót vốn và đầu tư mạnh để tạo sức ảnh hưởng ở Kinh Đô, như vậy sau này còn ai dám nhắc đến hai từ “phong sát’ với em nữa?” Mộ Bắc Ngật mặt không đổi sắc lạnh lùng nói.

Cố Tiểu Mạch hơi ngẩn ra, những gì cô nói là sự thật cô thực sự không buồn.

“Làm sao mới có thể khiến anh tin cô đây?”

“Mộ Bắc Ngật, anh rất tức giận hả?”

Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một chút bất lực và đau lòng, đúng vậy, cảm xúc trong đôi mắt đó rất rõ ràng, cũng không che giấu chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.