“Buổi chiều trở về Hải Thành, cậu có chắc là còn có thể ngủ không?”
“Ừ, vậy thì tôi sẽ rộng lượng tặng cho cô ta!” Tâm trạng của Tiểu Bất Điểm đột nhiên thay đổi, lời nói lộ ra niềm vui.
Sau đó, anh đứng sang một bên và nhìn lão đại của mình điều trị cho Cố Tiểu Mạch bằng thuốc đông y, trong phòng đã được sưởi ấm, sau khi cởi bỏ áo len, bên trong chỉ mặc một chiếc áo yếm, khuôn mặt của Ngu Thâm vẫn không biến sắc khi châm cứu.
Bất đắc dĩ, trên chiếc thuyền này chỉ có đàn ông, không ai có thể thay quần áo cho Cố Tiểu Mạch, chỉ có thể khiến cô ấy mặc đồ ướt.
Cố Tiểu Mạch nhướng mày, mím chặt môi, thậm chí không có lấy một chút máu, một con búp bê sống động bị hư, thậm chí không có một tia hi vọng sống sót.
Thành thật mà nói, ngay cả Ngu Thâm cũng không biết, liệu người phụ nữ nhỏ bé này có thể được cứu hay không, chỉ có thể xem mạng của cô lớn đến đâu…
So với Cố Tiểu Mạch, Nấm Nhỏ còn lo lắng hơn vẫn đang chiến đấu trong tầng hầm tối tăm, bọn buôn người thỉnh thoảng sẽ vào để quở trách bọn họ, xem ra vẫn chưa có đủ người, cho nên bọn họ vẫn chưa di chuyển.
Nấm Nhỏ đã bí mật cố gắng tìm ra thời điểm những kẻ buôn người ra vào và hy vọng có thể tìm hiểu một số manh mối từ những lời nói không thường xuyên của những kẻ buôn người.
Kể từ khi phát hiện Nấm Nhỏ trốn đi, cậu bé đã bị liên lụy trói băng một sợi dây chắc chắn hơn. Sau chuyện này cậu bé trở nên trầm mặt, cả đêm nhắm mắt dựa vào nơi nào đó ngủ, cậu chỉ cảm thấy mình nên tránh xa cái cô bé nhanh mồm nhanh miệng này, vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu nữa! Đây là một sự lựa chọn sáng suốt!
Nhưng mà lúc này mọi người đang ngủ say, cả người cậu cũng nhàm chán nhắm mắt lại, bên tai dần dần truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Râu quai nón, cảm nhọn, vóc người thấp bé, chú có ba đặc điểm, về lúc mặt trời mọc và giữa trưa., chạng vạng”
Cậu bé vểnh tai lên, khi nghe thấy cô bé nói chuyện với chính mình, khóe môi hiện lên nụ cười lười biếng, thì ra là ở chỗ đó quan sát người ta à. Nhưng bất quá cô quan sát rất kỹ, nhưng nhớ những cái này cũng vô ích, nếu trốn được thì cậu đã ra ngoài sớm rồi.
Bây giờ chỉ có thể đợi người bên ngoài đến cứu, cậu bé khẽ mở mắt, cửa sổ cao tầng hầm chỉ lộ ra một vệt sáng, tình cờ ánh sáng này rơi vào má, chiếu vào hàng mi dài cong vút của cô bé.
Cậu bé phải công nhận rằng tuy nó cảm thấy cô bé này nói chuyện hơi độc mồm nhưng nhìn như búp bê, da dẻ lúc cũng trắng, quá trắng!
Đôi mắt to tròn như ấn chứa những vì sao ẩn bên trong, cậu không khỏi nhớ tới đêm qua cô thầm xin lỗi mình, nhưng lúc đó cậu lại giả vờ ngủ say không trả lời.
Giờ phút này hơi hơi buồn cười, ma xui quỷ kiến như thế nào không nhịn được mở miệng nói: “Bọn họ là một tổ chức lớn, những người này đều phải cạnh tranh doanh số, ai bán được nhiều sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn, nếu không sẽ bị trừng phạt tàn nhãn. Nên chúng ta sẽ không có cơ hội chạy thoát, chỉ là uổng công mà thôi”
Cô bé còn đang ngẩn người suy nghĩ, bên tai lại vang lên một giọng nói ngái ngủ như vậy, cô bé đột nhiên quay đầu nhìn sang, nhưng không giống như trong tưởng tượng của cậu bé, cô bé chỉ là cong môi, vui vẻ cười, cất giọng nói: “Bạn không tức giận?”
Cậu bé sửng sốt, nhìn nụ cười của cô bé, hơi rùng mình một cái sau đó ánh mắt lướt qua nơi khác, nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói gần như mơ hồ không nghe rõ: “Ừ” . Truyện Full
Nấm Nhỏ bu môi, tiếp tục hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Cho dù là đứa ngốc cũng biết có được hay không? Suy nghĩ đơn giản như vậy” Bé trai nhắm hờ mắt, môi hơi hé mở, nói ra những lời mặt không đổi sắc nói những lời như vậy.
Nhưng hai người không ở dưới tầng hầm một mình, bọn họ còn có những đứa trẻ khác bị nhốt cùng, mấy đứa bé gái hai ngày nay mới nín khóc, khi cậu bé nói câu này, họ liền xem và lấy, vẻ mặt mang theo…. sát khí.
Nấm Nhỏ ngồi bên cạnh cậu bé bất giác run lên, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, cô nhanh chóng giảng hòa: “Cậu ấy chỉ được cái thôi, đừng giận, nếu cậu ấy thông minh như vậy, chắc cậu ấy đã ra ngoài sớm rồi.”
Đây có phải là một lời mắng chửi trá hình không? Nấm Nhỏ vừa dứt lời, cậu bé liền nhìn sang, ánh mắt hơi sắc bén, nhìn chằm chăm cô bé trong chốc lát.
Nấm Nhỏ nhìn lại anh không chút áy náy, thì thào: “Làm anh hùng gì ở đây, cậu nghĩ mình là cha tôi hay sao, lợi hại như vậy, khi được giải cứu, nếu họ bỏ rơi cậu thì cậu làm sao bây giờ?”
“Họ không thể trốn thoát”
Nếu lúc này Nấm Nhỏ không phải bị trói bằng dây thừng, thật sự muốn tát cậu một cái, cô bé ở trước mặt cha mẹ rõ ràng mềm mại đáng yêu, tại sao trước mặt cậu bé lại muốn đánh người nhiều như vậy!
Khóe mắt giật giật, tức giận quay đầu, mặc kệ cậu.
Đúng lúc cánh cửa tầng hầm được mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông to lớn lạ mặt bước vào, mọi người chưa từng thấy gã ta bao giờ, mắt gã ta quét mắt quanh tầng hầm, và đột nhiên ánh mắt gã ta rơi vào người cậu bé lóe lên sự tham lam.