Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 672: Chương 672: Chương 673




Cơ thể Cố Lan Tâm không ngừng run rẩy, nước mắt chực trào, cắn chặt môi, ý nghĩ muốn trả thù trong lòng ngày càng nhiều, cho đến khi lan đến tứ chỉ!

Hai má vặn vẹo gần như nghiến răng nghiến lợi chửi bới: “Cố Tiểu Mạch, tao nghe nói mày bị mất tích, tao nguyền rủa mày chết không tử tế, xương cốt không còn, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc như mày mong muốn! Lương Dật An muốn nhận lại mày làm con, muốn đền bù cho mày, cũng không có cơ hội, vĩnh viễn không gặp nhau! “

Ngay khi Lương Dật An bước ra khỏi phòng, lồng ngực của ông như muốn nổ tung, khuôn mặt buồn tẻ và đau đớn, vẻ mặt ông thoáng hiện lên sự hối hận và tội lỗi, ngay từ đầu đã có suy đoán tại sao ông không thể nói chuyện với Cố Tiểu Mạch càng sớm càng tốt.

Tiểu Mạch, nếu con thực sự là đứa con gái mà Hân Lan để lại cho cha, thì có phải là cha đã bỏ lỡ con quá nhiều lần?

Lương Dật An mặt mày đờ đẫn bước xuống, cấp dưới kính cẩn gọi: “Ông Lương, chuyện ông dặn dò chúng tôi, chúng tôi đã điều tra rồi. Cố Tiểu Mạch và Nám Nám đã biến mất trong biệt thự của ông Mộ. Ông Mộ gần đây đã vận dụng toàn bộ các mối qua hệ để tìm người nhưng những người bắt cóc đã tự sát và manh mối cuối cùng đã bị hủy”

Nghe vậy, chân mày Lương Dật An càng nhíu chặt hơn, cuối cùng là ai đã ra tay, thật nhãn tâm và độc ác.

“Ra lệnh xuống và dùng mọi lực lượng để tìm ra”

“Ông Lương…” cấp dưới nói với vẻ nghỉ ngờ, bọn họ không biết Lương Dật An đã phát hiện ra cái gì, chỉ cảm thấy Lương Dịch An dùng hết sức lực để tìm hai người xa lạ, điều này thật kỳ quái.

Lương Dật An không giải thích với bọn họ, mà là tự lẩm bẩm ăn năn: “Nếu không tìm được, ta sẽ thật sự hối hận suốt đời”

Ở tầng hầm bên kia, Nám Nám ở bên trong đã lâu, khó tránh khỏi thở không nổi, không biết có phải người bên ngoài đang gây áp lực cho cô bé không.

Cha mẹ Giai của cậu bé và Nám Nám đã sử dụng tất cả lực lượng của mình để tìm kiếm bọn họ làm cho tổ chức buôn người rối rắm hỗn loạn.

Cậu bé cẩn thận chú ý tới sự khác thường của Nám Nám, theo bản năng n âu bị làm sao vậy?”

Nám Nám đã làm quen với cậu bé trong hai ngày qua, hai người thử thăm dò lẫn nhau, cuối cùng Nám Nám vẫn không dụ cậu bé nói ra tên của mình nên cô bé chỉ đơn giản đặt cho cậu một cái tên Tiểu Hắc.

Khi được hỏi vào lúc này, Nám Nám cố gắng chịu đựng sự khó chịu của bản thân và nói với hơi thở yếu ớt: “Tiểu Hắc, tôi không sao, một chút nữa tôi sẽ tốt hơn.”

“Sắc mặt của cậu rất tái nhợt, hiện tại phải đi gặp bác sĩ!” Vẻ mặt của cậu bé, cực kỳ nghiêm túc trái ngược với vẻ đùa bỡn, giễu cợt lúc trước.

Nám Nám thổi phù một cái, cười miễn cưỡng: “Tiểu Hắc, cậu quên mất chúng ta vẫn bị nhốt ở đây sao? Làm gì có bác sĩ?”

Vừa dứt lời, cô bé ho dữ dội, cơ thể đột ngột run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Trái tìm cậu bé phút chốc thắt lại, cô gái nhỏ luôn có tâm tính tốt, ăn nói ngọt ngào, thường có thể cứu cậu khỏi nhiều hình phạt, bọn buôn người kia dưới mỗi lần làm nũng của cô bé, đều sẽ giảm bớt mấy phần tức giận.

Trước đây, cậu bé hay trách cô bé hay quản nhiều chuyện không đâu, nhưng sau đó mới biết cô bé thực sự coi cậu như một người bạn, một người bạn cùng chung nghịch cảnh trong hoàn cảnh nguy hiểm này.

Ôi, thật kỳ lạt Giờ phút này, đứa nhỏ không lo được cho những người khác, trực tiếp há mồm cắn vào dây thừng trên chân, mu bàn tay không ngừng cọ.

xát vào phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mà liều mạng cố gắng thoát khỏi dây thừng.

Nám Nám trong lòng khó chịu, sức lực cũng dần cạn kiệt, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hắc, cậu làm cái gì vậy, cậu làm vậy sẽ bị… kẻ xấu phát hiện”

“Cậu phải đi gặp bác sĩ”

Không quan tâm đến những thứ khác, cậu bé chỉ biết rằng cô bé hiện đang không được khỏe và đang trong tình trạng nghiêm trọng!

Cậu bé tận lực dùng sức làm cho má đỏ bừng: “Phựt” một cái, sợi dây bị đứt ra, cậu bé lập tức thoát ra, bước nhanh tới, cởi dây trói cho.

cô bé.

Nám Nám kinh ngạc nhìn cậu bé: “Cậu… cậu có thể cởi trói sao?

Vậy trước kia cậu?”

“Tôi lúc trước có rời đi, đi ra ngoài thăm dò lộ trình, bị bắt lại, về sau cũng không thèm kiếm” Cậu bé lãnh đạm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.