Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 691: Chương 691: Chương 692




Cô ta không kiềm chế được cảm xúc, tất cả những thứ trong phòng đều bị cô xem là Cố Tiểu Mạch mà đập vỡ tan tành.

Máu trong người cô ta không ngừng sôi lên, miệng liên tục kêu gào: “Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch! Cô tại sao lại thoát chết? Tại sao lại đến bên cạnh tổng giám đốc của CK, còn có thể leo lên đến vị trí đó nữa chứ!”

“Cô nhất định về để trả thù ta, cô muốn ở trước mặt anh Bắc Ngật vạch trận ta đúng không? Cô đừng mơ, ta không cho cô cơ hội đó đâu”

“AI – Trong phòng lại truyền đến tiếng hét thất thanh của Hứa Nhân Nhân, người hầu không biết làm sao chỉ có thể chạy đi gọi cho Hứa phu nhân báo cáo về tình hình của cô ta.

Những phản ứng hôm nay Cố Tiểu Mạch gặp phải khiến cho cô hoàn nghi dường như họ biết cô ấy hoặc là trên đời này còn có một Cố Tiểu Mạch khác. Suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu cô đến khi buổi tiệc kết thúc, cô cùng Ngu Sâm quay về Hải Thành.

Cố Tiểu Mạch đề nghị trở lại Hải Thành trong đêm nay, Tiểu Bất Điểm nghe thế liền không đồng ý, thở dài nói: “Đêm nay thật sự quá mệt mỏi rồi, bây giờ còn ngồi máy bay đi nữa sẽ đau mông chết đó.”

Tuy nhiên, Ngu Sâm đã ngầm đồng ý với Cố Tiểu Mạch, đặt vé máy bay, rời đi nhanh chóng.

Đêm đã khuya, khoang máy bay vô cùng yên tĩnh. Lúc nãy khi lên máy bay Cố Tiểu Mạch vẫn nắm tay Ngu Sâm. Ngu Sâm liền đem chuyện này ra nói đùa: “Cố Tiểu Mạch, cô thật sự muốn mọi người hiểu lầm cô làm mỹ nhân mà tôi kim ốc tàng Kiều’ sao? Cô muốn tỏ tình với tôi sao? Từ lúc ở du thuyền đến lên máy bay đếu nắm tay tôi không chịu buông”

Cô làm vậy đều vì Tiểu Bất Điểm mà thôi, vạn nhất Ông chủ bị ai đó xem trọng thì Tiểu Bất Điểm sẽ đau lòng đến chết mất nhưng hiện tại cô không muốn giải thích nhiều. Giọng điệu có chút nghiêm túc nói: “Ông chủ, xin lỗi anh”

Nhìn thấy vẻ đứng đắn này của cô Ngu Sâm cũng thu lại ý cười trong mắt, nghiêm giọng hỏi: “Người đàn ông khi nãy, Mộ Bắc Ngật, Tổng giám đốc Mộ, cô không có ấn tượng thật sao?”

“Tôi đã nói rồi, thật sự không quen”

“Nhưng anh ta hình như anh ta quen cô, hơn nữa còn là quan hệ không tâm thường”

tẩu?” – Cổ Tiểu Mạch quay đầu sang uể oải đáp.

Ngu Sâm nghe cô nói thế không khỏi nhíu mày: “Sao không lúc nào nói chuyện đàng hoàng vậy?”

“Do anh dạy cả đó”

“Tôi là cha cô chắc?”

“Thật ra, ở một góc độ nào đó tôi cảm thấy anh rất giống cha tôi”

Cố Tiểu Mạch xem Ngu Sâm như cha, ở mức độ nào đó muốn có một người để tin tưởng, quý trọng giống như cô luôn thiếu thốn cảm giác an toàn.

Ngu Sâm tiếp tục nói: “Bên cạnh Mộ Bắc Ngật kia chính là nhà thiết kế Hứa Nhân Nhân, đã từng gặp mặt chưa?”

Rốt cuộc cũng nói đến chuyện khiến Cố Tiểu Mạch hoang mang nãy giờ: “Ông chủ, rõ ràng tôi chỉ mới gặp người phụ nữ đó lần đầu tiên nhưng khi nhìn thấy cô ta tôi rất đau đầu, nghe giọng nói của cô ta càng khó chịu”

Cố Tiểu Mạch không giải thích được, giống như có thứ gì đó đâm vào tim cô. Mặc dù cô thường xuyên gặp ác mộng nhưng không thể chỉ vì gặp một người lạ mà ý niệm trong đầu dâng lên nhiều như thế.

“Đừng lấy đó làm cái cớ, cô phải cùng cô ta cạnh tranh, hiện tại nói thấy cô thì đau đầu. Cái bệnh này của cô cũng lạ quá rồi đó”

“Tôi không biết thật, có lẽ trở về tôi sẽ hỏi bác sĩ thêm”

Ngu Sâm lại không mặn không nhạt nói ra mấy câu chí mạng: “Thật ra cô nhìn thấy Hứa Nhân Nhân liền đau đầu khó chịu cũng tốt, cô ta là đối thủ đầu tiên trong sự nghiệp thiết kế của của cô, cô chán ghét cô ta như thế thì sao này không cần nhân nhượng, phải chiến thắng cho bằng được”

Tiểu Bất Nhiễm ngồi ở cạnh cửa sổ nghe hai người nói chuyện nãy giờ cũng không nhịn được mà mở bịt mắt ra hóng hớt. Cậu ta dùng giọng ngáy ngủ, cực kỳ bất mãn nói: “Ông chủ, anh lại cùng Tiểu Mạch nói xấu sau lưng tôi gì đó?”

Nhìn Tiểu Bất Điểm tỏ vẻ bất mãn như thế cô không khỏi cong khóe môi, bày ra dáng vẻ muốn kịch hay. Ngu Sâm không buồn liếc mắt nhìn Tiểu Bất Điểm, trực tiếp kéo bịt mắt của hắn xuống, “Mau ngủ đi”

Ngu Sâm quay đầu lại nhìn thấy Cố Tiểu Mạch nhìn bọn họ không hề tự nhiên, ánh mắt còn có chút thiếu đạo đức. Ngu Sâm đã nghe nhiều về chuyện Cố Tiểu Mạch muốn bẻ cong hắn, ánh mắt anh trở nên âm trầm: “Muốn bẻ cong tôi thật sao? Cố Tiểu Mạch, ai cho cô cái dũng khí đó vậy?”

Cổ Tiểu Mạch ngay lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Ngu Sâm cũng mặc kệ, thật ra khi nãy anh đã nhìn ra ánh mặt thâm tình của Mộ Bắc Ngật. Nói không chứng đúng như khi nãy cô nói đùa, là nợ tình cảm, mà vị chủ nợ này giống như không dễ dàng buông tha cho cô đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.