Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 721: Chương 721: Chương 722




Cố Tiểu Mạch giật mình, lập tức quay đầu nhìn sang, Cố Chấn Hải đã xông vào bên trong, lại dùng lực đóng cửa lại.

Anh ta ăn mặc rất kín đáo, Cố Tiểu Mạch căn bản nhìn không ra người đến là ai, giọng nói của cô trở nên đông cứng: “Anh là ai?”

Cố Chấn Hải không muốn nói nhiều với Cố Tiểu Mạch, nói nhiều một câu lại càng dễ bị bại lộ thêm một phần, chưa kể đến, Cố Tiểu Mạch còn là một đứa con gái nham hiểm đây mưu mẹo.

Cố Chấn Hải rút ra cây dao giấu trên thắt lưng, định đâm về phía Cố Tiểu Mạch, cùng lúc đó, Cố Chấn Hải đưa tay tắt đèn.

Chết tiệt, tai nạn bất ngờ sao? Sao hắn dám đột nhập một cách công khai như thế?

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng phản ứng lại, lùi về phía sau vài bước, Cố Chấn Hải gầm gừ một tiếng, liều lĩnh tấn công về phía của Cố Tiểu Mạch, dao găm sát ngay trước mắt.

Cố Tiểu Mạch từng học qua một số kỹ năng tự vệ, lập tức né tránh một cách khéo léo, tránh đòn tấn công của Cố Chấn Hải, đồng thời cố gắng tìm kiếm vật có thể phòng thân trong phòng.

Cố Chấn Hải đâm ba lần bảy lượt đều không trúng, rõ ràng là rất không vui, ông ta vô cùng tức giận, liền nổi điên xông thẳng về phía Cố Tiểu Mạch, nhấc chiếc ghế bên cạnh lên và ném về phía Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng nghiêng người, chiếc ghế liền rơi thẳng xuống lọ hoa bên cạnh, vỡ tung tóe xuống nền nhà.

Khuôn mặt Cổ Tiểu Mạch nghiêm túc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nhặt chiếc ghế ở dưới nền nhà lên quyết liệt ném ngược trở lại phía Cố Chấn Hải, làm đồ đạc trên bàn đập nát.

Mặt dù người trước mặt khí thế rất hung hãn, nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn tinh ý nhận ra sau vài lần giao tranh này, thể lực của người đó dường như rất tệ, có chút không thể chống đỡ được, kém cỏi như thế?

Nghĩ vậy, Cố Tiểu Mạch không ngại nguy hiểm lao về phía Cố Chấn Hải. Thấy thế, Cố Chấn Hải lập tức nắm chặt cán dao đâm về phía tim Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nhanh tay nhanh mắt giữ lấy tay của ông ta, chặn lại đòn tấn công của hắn, nhấc chân, đạp mạnh vào khuỷu tay của Cố Chấn Hải.

Bỗng nhiên, Cố Chấn Hải cảm thấy chân mình nhói nhói như kim châm, ông ta khẽ hừ một tiếng, đúng là đã tạo cơ hội cho Cố Tiểu Mạch chống trả lại, Cố Tiểu Mạch bước nhanh về phía trước, nắm chặt lấy vai Cố Chấn Hải, dùng hết sức lực vật ngã Cố Chấn Hải xuống đất.

Gió thổi càng lúc càng lớn, cơ thể của Cố Chấn Hải bị ném mạnh xuống nền nhà.

Cố Tiểu Mạch ở phía trên nhìn xuống Cố Chấn Hải, tóc mái trước trán bị gió thổi rối tung, nhưng cũng không làm giảm đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt cô!

Người phía sau hoàn toàn bị chọc giận, rơi vào trạng thái nổi điên, tức giận đứng lên nhanh chóng lao về phía Cố Tiểu Mạch.

Rốt cuộc thì sức lực của nữ giới cũng không thể đọ được với nam giới, Cố Chấn Hải vẻ mặt gớm ghiếc, hai tay bóp lấy cổ Cố Tiểu Mạch, tránh né đòn tấn công của cô, trực tiếp ép cô vào giữa bàn. Hai tay dùng thêm sức, dường như muốn giết chết Cố Tiểu Mạch.

Gương mặt Cố Tiểu Mạch càng lúc càng đỏ lên, hô hấp ngày càng khó khăn, hơi thở hỗn loạn.

Cố Chấn Hải đã đóng cửa phòng lại, những người bên ngoài đi qua cũng sẽ không biết được tình hình trong hòng, mà Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm còn đang đi dự tiệc.

Hô hấp dường như bị cản lại, toàn thân đông cứng, trước mắt trở nên hỗn loạn, chỉ thấy rõ đôi mắt hung ác lộ ra phía trên chiếc khẩu trang, đôi mắt hận thù, hận không thể ép cô vào con đường trên!

Không, không được!

Cố Tiểu Mạch cố gắng sờ soạng trên mặt bàn, tay chạm vào chai rượu vang thượng hạng do khách sạn chuẩn bị sẵn trên bàn, trực tiếp nhấc lên, hướng về phía đầu Cố Chấn Hải đập xuống, “râm” một tiếng.

Cố Chấn Hải tập trung toàn bộ sự chú ý lên người cô, mất cảnh giác bị cô đập vào đầu, dù cho ông ta có đội mũ, vẫn có thể thấy những giọt máu từ từ theo viền mũ chảy xuống.

Cố Chấn Hải mở to mắt, không thể tin được nhìn Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nhân cơ hội thoát khỏi tay Cố Chấn Hải, trên cổ hẳn rõ vết đỏ.

Cố Tiểu Mạch không dám thả lỏng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, ngay cả một chút thương xót cũng không có, nhân lúc Cố Chấn Hải đang sững sờ, nhặt chai rượu bên cạnh lên đập vào đầu hắn lần nữa.

Chai rượu vỡ tan, chất lỏng màu đỏ ồ ồ chảy xuống dưới, đi kèm với máu tươi.

Cố Chấn Hải mở to hai mắt, ở trước mặt Cố Tiểu Mạch, dần dần ngã xuống đất.

Cố Tiểu Mạch cầm chai rượu bị vỡ một nữa, mở to mắt nhìn Cố Chấn Hải hoàn toàn bất động nằm trên mặt đất, ngón tay từ từ bóp chặt chai rượu, các tĩnh mạch dần dần nổi lên.

“Bốp” một tiếng, chai rượu rơi xuống dưới nền, vỡ tan tành.

Khi nhận được tin nhắn của Cố Tiểu Mạch, Ngu Sâm đã lôi Tiểu Bất Điểm còn đang vui chơi nhiệt tình về đến khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.