Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 748: Chương 748: Chương 749




Anh chỉ mới chạm nhẹ vào người cô mà đã run rẩy.

Cố Tiểu Mạch đang hành hạ bản hay đang hành hạ anh? Điều này thì Mộ Bắc Ngật không biết.

Cố Tiểu Mạch không thể nói chuyện, mọi cảm xúc, tâm trạng của cô đều được thể hiện qua biểu cảm nét mặt. Nhưng dù có vậy thì đối với cô chuyện đó chẳng có gì khó khăn. Từ trước tới nay biểu cảm khuôn mặt của cô vẫn luôn rất phong phú.

Cố Tiểu Mạch nhăn mặt nhưng bị lời nói của anh làm cho im lặng, Mộ Bắc Ngật ngồi bên cạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, dường như hiểu rõ suy nghĩ trong cô, nhẹ nhàng nói: “Giữa tôi và Hứa Nhân nhân không có gì. Sao em lại không thích tôi. Đừng nghĩ đến việc đẩy tôi đến bên cạnh cô ấy nữa. Chuyện tương tự hôm nay không được phép xảy ra lần thứ hai đâu” . truyện kiếm hiệp hay

Nghe xong những lời Mộ Bắc Ngật nói, cô liền hất tay anh ra.

Cố Tiểu Mạch bất ngờ, không biết nên biểu hiện ra sao. Anh nghiêng đầu. Khuôn mặt đẹp trai và lãnh đạm của người đàn ông ấy đã lọt vào.

đôi mắt sáng ngời của cô.

Mộ Bắc Ngật thật sự rất đẹp trai. Đôi mắt sâu ấy khiến ai nhìn thấy cũng bị thu hút.

Cố Tiểu Mạch vô thức bị ánh mắt ấy thu hút, vẻ mặt Mộ Bắc Ngật mang theo sự ấm áp, pha thêm chút chiếm hữu và cướp đoạt mạnh mẽ: “Cố Tiểu Mạch, tôi nghe lời em, nhưng bảo tôi buông tay thì không thể.

Tôi cho em thời gian để chấp nhận nhưng xin em đừng đẩy tôi ra, cũng đừng nghĩ đến chiêu trò của người khác, càng không cần tìm những người đàn ông khác để giúp em. Chuyện của tôi và em không cần người khác xen vào, nếu có gì không hài lòng cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ không cho đó là phiền phức đâu”

Chà, người đàn ông này khéo ăn khéo nói từ nhỏ hay sao?

Những người làm kinh doanh quả đúng là có khả năng đàm phán xuất thần mà.

Lông mày của Cố Tiểu Mạch hơi nhíu lại, gương mặt nhỏ bằng bàn tay, bỗng nhiên bây giờ lại lộ ra vẻ không vui.

Mộ Bắc Ngật nói xong những điều này, cũng không cố chấp bắt ép cô, chỉ muốn để cho cô hiểu rõ tình cảm của anh cùng với việc anh quyết tâm nhất định phải có được cô.

Áo trên vai hơi trượt xuống, Mộ Bắc Ngật đưa tay ra muốn kéo lên thay cô, nhưng lại bị Cố Tiểu Mạch hiểu lầm, cho là anh lại muốn động tay động chân làm chuyện linh tinh với cô!

Người đàn ông này thật sự rất bá đạo, việc cô mất đi ký ức không phải là giả, đối với anh thì đúng là có chút không công bằng, nhưng làm gì có kiểu ra vẻ chững chạc đàng hoàng mà thẳng thừng tuyên bố chủ quyền như vậy chứ, nói là sẽ cho cô tự do và thời gian, nhưng lại nói thêm là tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ chờ cô chủ động đi đến bên cạnh anh.

Đừng, Cố Tiểu Mạch lập tức đưa tay ra cản anh lại, bàn tay ấm áp của cô chạm vào tay của Mộ Bắc Ngật, anh mới cởi áo khoác ra và ngồi trên chiếc ghế dài một lúc, bây giờ ngón tay đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa rồi.

Cố Tiểu Mạch vừa chạm vào liền cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương, trong lúc nhất thời không đành lòng tránh ra, liền kéo áo.

khoác xuống trả lại cho Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắt Ngật lại nhân cơ hội này, được voi đòi tiên, nói: “Nếu như ai cũng lạnh cả, sao không ngồi chung một chỗ cho ấm hơn?”

Câu này vừa nói xong, Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy cơ thể của mình bỗng dưng bị nhấc bổng lên, một giây sau, đã nằm ở trong ngực của Mộ Bắc Ngật, vô cùng chuẩn xác ngồi trên đùi của anh!

Cô bất ngờ liền kêu lên một tiếng nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong công viên này có nhiều người như vậy, cho dù nơi bọn họ ngồi có kín đáo đến đâu thì đối với Cố Tiểu Mạch mà nói đây đều là động tác và hành vi vô cùng to gan lớn mật, dù răng cơ thể của cô theo bản năng cũng không hề bài xích sự tiếp xúc của anh.

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng đẩy Mộ Bắc Ngật, trong lòng tức giận mắng, đồ thối tha, đồ lưu manh, mỗi lần đều có thể coi cô như là đồ chơi mà ôm tới ôm lui, nửa năm qua, người duy nhất động tay động chân với cô chỉ có một mình người đàn ông ở trước này!

Cô giấy dụa đến lợi hại, Mộ Bắc Ngật lại càng giữ chặt cô trên người không cho nhúc nhích dù chỉ một chút, cầm áo khoác đắp lên trên người hai người, ở bên trong có làm cái gì thì người bên ngoài cũng nhìn không ra được.

Mộ Bắc Ngật đành chịu mà nói: “Đừng cử động lộn xộn, không thì…”

A, trong ba giây, mặt của Cố Tiểu Mạch liền tức khắc đỏ lên.

Cái gì a, cô còn trẻ, về cơ bản thì vẫn chưa có trải qua cái loại việc như thế này, chỉ ít thì trong trí nhớ của cô, cô nhớ lại người yêu nhưng cũng không có nhớ cái loại chỉ tiết này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.