Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 750: Chương 750: Chương 751




Một tay của anh đặt ở trên người của cô, một tay giữ eo của cô lại để phòng ngừa cô ngã sấp xuống, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể hung tợn mà ngẩng đẩu, hung hăng cắn lên cằm của anh không một chút lưu tình!

Cố Tiểu Mạch nguy hiểm nheo nheo mắt lại, đôi mắt hạnh tràn đầy lửa giận, Mộ Bắc Ngật cảm nhận được đau đớn truyền từ căm truyền đến, không khỏi “a” lên một tiếng.

Cuối cùng anh cũng chịu đựng không nỗi, Mộ Bắc Ngật chậm rãi rút tay của mình ra, Cố Tiểu Mạch lúc này mới thấy ngượng ngùng không thôi, chậm rãi nhả cằm anh ra.

Răng của cô sắc bén, lại không lưu tình chút nào cắn lên cằm anh, ngay lập tức trên cằm của Mộ Bắc Ngật đã hiện ra dấu răng, cũng có thể thấy sơ sơ được…tia máu.

“Mau buông tôi ra!” Cố Tiểu Mạnh rống giận mà không phát ra âm thanh.

Tay của Mộ Bắc Ngật đang đặt ở trên bụng cô, xúc cảm khi chạm vào cô vừa mới cảm thấy được giống như đốt lên một ngọn lửa trong lòng của Mộ Bắt Ngật. Bây giờ cho dù thế nào cũng không thể buông ra được, liền nhẫn nhịn, rất là khó khăn mà chịu đựng.

Mộ Bắc Ngật nhìn chăm chằm vào cô: “Tôi giúp em nhớ lại ký ức, rốt cuộc chuyện giữa chúng ta là như thế nào?”

Cố Tiểu Mạch động đậy chân, dùng cả hai tay mà đẩy anh, Mộ Bắc Ngật lại giam chặt cô lại, ngay cả khoảng cách để trốn tránh cũng không có.

Mộ Bắc Ngật hơi híp mắt, cúi đầu xuống, hôn lên trên đôi môi mọng nước của cô Ngay tại lúc đó, người đi đường ở phía bên kia, dường như huýt lên một tiếng sáo, nhìn xem một màn ướt át kích thích ở bên này. . truyện đam mỹ

Anh chặn môi của cô lại, Cố Tiểu Mạch bị cưỡng hôn, ngón tay liền giấy giụa, nhưng mà lực đạo nhỏ bé này ở trước mặt của Mộ Bắc Ngật đúng là không đáng là gì cả.

Mộ Bắc Ngật trở tay lật một cái, áo khoác rơi xuống, che không nổi, giấu không được cảnh tượng kiều diễm này.

Dần dần cảm giác được thân thể của Cố Tiểu Mạch trở nên có chút xụi lơ, mà cô cũng đang nhắm thật chặt mắt lại, dù là trong lòng không hề nguyện ý, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Thời điểm trở về phòng bệnh, thân thể của Cố Tiểu Mạch sớm đã mềm nhũn thành một vũng nước, chật vật mà bị Mộ Bắc Ngật ôm trở về phòng bệnh, người vừa nằm lên trên giường, Cố Tiểu Mạch liền giống như một con lươn nhỏ, trượt vào trong chăn, che kín toàn thân của mình, gương mặt đầy sự cảnh giác và đề phòng nhìn vào Mộ Bắc Ngật.

Lông mày của Mộ Bắc Ngật nhíu lại, cảm thấy thật sự không biết phải làm sao, anh còn chưa có làm cái gì cô mà đã bị cô đề phòng đến cực điểm.

Anh không nhịn được mà cảm thấy càng thêm khó chịu, lại không có ý định muốn nhanh như vậy mà ép cô, quan hệ này thật vất vả mới có thể phá băng, cô ấy vất vả lắm mới trở về được, nửa năm qua cũng chờ được rồi, chút thời gian này cũng không cần vội.

Mộ bắc Ngật đưa tay sờ lên đầu của cô. Nhìn xem đôi môi sưng đỏ của cô hiện ra, bạc môi nhẹ nhàng hé ra, nói, “Hôm khác tôi sẽ trở lại nhìn em”

Mộ Bắc Ngật đưa tay ra vuốt đầu cô, nhìn xem đôi môi của cô giờ đây đang sưng đỏ mà hiện ra ánh nước, môi khẽ nhếch lên, “Hôm nào.

đó tôi sẽ trở lại thăm em”

Đồ khốn nạn, đồ lưu manh, trong lòng của Cố Tiểu Mạnh khí thế hung hăng mà chửi bới, trơ mắt nhìn Mộ Bắc Ngật xoay người rời đi.

Cho đến sau khi Mộ Bắc Ngật đã rời đi khỏi phòng bệnh, lúc này Cố Tiểu Mạch mới từ trong chăn bước ra, hai tay đưa ra sau lưng, sửa lại nội y bị nới rộng ra.

Thời điểm mà Mộ Bắc Ngật rời đi lại không hề biết một chút gì cả, vẻ mặt là cực kì vui vẻ Vào lúc gặp được Ngu Sâm trên đường đi, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật vân vô cùng vui vẻ, chỉ gật đầu hỏi thăm một cách xã giao.

Ngu Sâm lại ngăn anh lại: “Tổng giám đốc Mộ, anh cùng Cố Tiểu Mạch là…”

“Khoảng thời gian này mong Tổng giám đốc Sâm chiếu cố cho, chẳng qua là, tôi sẽ mang cô ấy trở về bên cạnh mình”

Mộ Bắc Ngật nói với giọng điệu vô cùng kiên định, một chút may mảy do dự hay khúc mắc cũng đều không có.

Không hề chú ý tới trên mặt của Ngu Sâm có chút cảm xúc mơ hồ chợt lóe lên…tựa hồ như là…một chút cảm xúc cô đơn?

Mộ Bắc Ngật đã đi thật xa, Ngu Sâm mới lắc đầu mà bật cười, hắn chẳng qua là mới biết Cố Tiểu Mạch được có nửa năm, chỉ là trong lòng có một chút ý muốn chăm sóc cô thôi, nếu như có thể để cho Cố Tiểu Mạch có một nơi để dựa vào, cớ gì hắn lại không làm? Thật sự là không biết tại sạo lại cảm thấy có chút thất lạc!

Cố Tiểu Mạch mới sửa lại nội y, cửa phòng bệnh liền bị người đẩy ra, tưởng nhầm là Mộ Bắc Ngật đi rồi lại quay trở về, cô dùng vẻ mặt tức giận mà xoay người nhìn qua.

“Sao vậy, nhìn thấy tôi liền có bộ dáng muốn ăn thịt người là sao?”

Cố Tiểu Mạch liền thay đổi sắc mặt, đoan chính ưu nhã mà ngồi trên giường bệnh, Ngu Sâm liền trực tiếp nói: “Nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô kia, tôi là một người đàn ông ba mươi tuổi rồi, không đến mức không biết cô vừa mới làm cái gì nha, còn sợ tôi biết cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.