Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 40: Chương 40: Cô đang ghen?




Còn Cố Tiểu Mạch tắt điện thoại xong cô tu ừng ực một cốc nước, lau miệng, “Không phải chỉ là thiết kế một bộ váy cưới thôi sao, có gì đâu.”

Nám Nám ngoan ngoãn ngồi một bên, không nói gì những thật ra ghi nhớ tất cả trong lòng.

“Nấm ơi, cố lên nhé” . Ủng hộ chính chủ vào ngay || TRUMTRU YEN. OR G ||

“Nám Nám, ở nhà đợi mami nha, mami sẽ về sớm với Nám Nám”

“Con biết rồi ạ, Nấm đi đường cẩn thận nhé” Nám Nám nhìn Cố Tiểu Mạch cười ngọt như mía, Cố Tiểu Mạch vô thức cảm thán, có đứa con gái đáng yêu ngọt ngào như Nám Nám là phúc cả đời của cô.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Cố Lan Tâm có thể nghĩ ra cái chiều hèn này, đều là do công lao của ông Mộ, chỉ là Cố Lan Tâm hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của ông Mộ, điều duy nhất là cô chỉ cần làm theo, dù sao cô cũng sắp trở thành cháu dâu của nhà họ Mộ, nịnh nọt ông Mộ chắc chắn không sai chút nào!

Cố Tiểu Mạch ra khỏi căn hộ, cẩn thận khóa cửa lại mới bắt taxi đi đến khách sạn Quốc tế.

Ở bên kia, Mộ Bắc Ngật đang ở nhà chỉnh chu lại bản thân, đang đóng cúc áo cuối cùng thì điện thoại ở bên cạnh reo lên.

Lại là một số lạ, Mộ Bắc Ngật hơi nhíu mày, nghĩ đến lần trước vừa nghe máy thì đầu dây bên kia dập luôn, Mộ Bắc Ngật cầm điện thoại lên, theo bản năng định tắt đi.

Bỗng nhiên, trong đầu xuất hiện giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, “Ông chú lợi hại, nếu cháu nhớ chú có thể gọi điện thoại cho chú không ạ?”

Mộ Bắc Ngật lập tức bấm nghe điện thoại, đúng như dự đoán, đầu bên kia truyền đến giọng nói non nớt đầy kinh ngạc, “Ông chú lợi hại, cuối cùng chú cũng nghe điện thoại rồi!”

Đối với những lời Cố Tiểu Mạch nói, Nám Nám chính là nghe tai phải ra tai trái, cũng chỉ vì cô bé thật sự rất thích ông chú lợi hại.

“Đây là điện thoại của cháu sao?” Mộ Bắc Ngật lên tiếng.

Nám Nám thu người lại, mắt chớp chớp, “Đây là điện thoại bàn ở nhà ạ, Nấm không cho cháu gọi điện cho chú, nhưng Nấm để cháu ở nhà một mình, chán lắm ạ” Giọng nói non nớt êm ái có chút nũng nịu, tủi thân đến mức người khác không thể không thương cảm.

Mộ Bắc Ngật nắm chặt điện thoại, đi ra bên ngoài, “Cố Tiểu Mạch để cháu ở nhà một mình sao?”

“Ông chú lợi hại, chú có bận không ạ, có thể đến đây chơi với Nám Nám không, Nấm đi tìm người phụ nữ kia rồi, nhưng người phụ nữ đó khiến Nấm đau đầu đến phát điên, lần trước còn có hai con chó đến cắn Nấm nữa, Nám Nám lo lắm”

Giọng nói non nớt hơi tức giận.

Mộ Bắc Ngật mím môi, thu lại ánh mắt, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm từ chối Nám Nám, “Bây giờ chú đến chỗ cháu”

Hai mươi phút sau, Mộ Bắc Ngật xuất hiện ở cửa căn hộ, Nám Nám vội vàng leo xuống giường, phấn khích chạy đến cửa, trèo lên chiếc ghế nhỏ mở cửa cho ông chú lợi hại.

Mộ Bắc Ngật vừa bước vào liền quan sát căn hộ lượt, không to nhưng ấm áp lạ thường, có cảm giác như nhà của một cô gái mới lớn.

Hai tay Nám Nám nắm chặt, mắt sáng long lanh, “Ông chú lợi hại, chú đến rồi, chú sẽ đưa cháu đi tìm Nấm thật ạ?”

“Cháu ăn gì chưa?” Mộ Bắc Ngật ngồi xuống, cùng tầm nhìn với Nám Nám, cất lên giọng nói dịu dàng.

“Nám Nám ăn rồi ạ”

“Về phòng lấy áo khoác rồi chú đưa cháu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.