Cố Tiểu Mạch lên tiếng, từ ngữ rõ ràng, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn rất nhiều, “Bây giờ anh có biết tôi là ai không?”
Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch không nói gì, nếu anh nói ra thì lộ hết rồi, mọi công sức của anh đều đổ xuống sông xuống biển.
Cố Tiểu Mạch nhìn đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh, không cần anh trả lời cô đã tư có đáp án, cô cười nhẹ một tiếng, “Anh thấy chưa, uống say thì nói gì cũng hồ đồ, làm sao người đó có thể là tôi? Chuyện rõ ràng như thế, tôi không thể ngu ngốc được!”
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, mặc dù Cố Tiểu Mạch không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng làm sóng không chịu sự khống chế mà đập rì rào trong lòng.
Không biết có phải Mộ Bắc Ngật chìm đắm trong suy nghĩ của mình không mà Cố Tiểu Mạch đẩy nhẹ một cái Mộ Bắc Ngật đã nhích sang bên, mắt anh toàn là tơ máu, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Cố Tiểu Mạch lặng lẽ đi đến trước mặt Dịch Bách, “Tổng giám đốc Mộ mệt rồi, chúng ta đưa anh ta về nhà đi.”
Dịch Bách “a” một tiếng đầy ngạc nhiên, sau đó cậu nhận ra mình đã phản ứng thái quá, vội vàng ho khan một tiếng che giấu đi sự lúng túng, sau đó đi theo Cố Tiểu Mạch, trầm giọng đáp: “Được.”
Hai người dìu Mộ Bắc Ngật đứng dậy, nhưng Mộ Bắc Ngật dường như muốn trả thù Cố Tiểu Mạch hay sao ấy mà ngả người về phía Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch bước đi mà cảm thấy có chút lảo đảo, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng.
Ra khỏi quán bar, Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực dìu Mộ Bắc Ngật lên ghế sau xe, đang định vươn vai thả lỏng một chút thì cổ tay gầy gò của cô bị người ta túm lấy, kéo vào trong xe.
Cố Tiểu Mạch không kịp đề phòng, bất ngờ ngồi lên chân của Mộ Bắc Ngật, cô cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mông mình.
Mặt Cố Tiểu Mạch nóng ran đỏ bừng, cô nhảy ra khỏi chân của Mộ Bắc Ngật, vội vàng chỉnh lại quần áo và đầu tóc của mình ngồi xuống bên cạnh Mộ Bắc Ngật, cô vỗ nhẹ lên mặt.
Sau đó Dịch Bách lên xe đưa Mộ Bắc Ngật về nhà.
Mộ Bắc Ngật dựa lưng vào ghế, mắt lim dim, đã giả vờ say thì phải giả vờ đến cùng.
Xe vốn đang đi rất êm nhưng lúc gần đến biệt thự của Mộ Bắc Ngật, trước mặt bỗng có một chiếc xe lao tới!
May mà Dịch Bách phản ứng kịp thời, vội vàng đạp phanh chân để chiếc xe dừng lại, vì thế hai chiếc xe mới không đâm vào nhau, cậu ta muốn chửi người…
Nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ từ trên chiếc xe đó bước xuống, Dịch Bách cảm thấy may mắn vì cậu ta vẫn chưa nói gì.
Cố Lan Tâm mặc đồ trong nhà, rõ ràng là vội vàng đi đến đây, không đợi tài xế mở cửa xe, Cố Lan Tâm đã tự mình mở cửa bước xuống, mắt mở to nhìn chiếc xe của Mộ Bắc Ngật đang lại gần.
Cố Tiểu Mạch liếc nhìn một cái, sau đó mắt tối sầm, không biết là có cảm xúc gì.
Sau đó, cửa xe phía sau bị Cố Lan Tâm mở ra một cách hung dữ, Cố Lan Tâm nhìn chằm chằm hai người, Mộ Bắc Ngật nhắm mặt, không động đậy.
Cố Tiểu Mạch đầy thắc mắc, Cố Lan Tâm lạnh lùng lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch, em xuống đây.” Dịch Bách giải thích, “Cô Cố, hôm nay Mộ Thị tổ chức bữa tiệc cho nhân viên, Tiểu Mạch là trợ lý đời sống của Sếp…”
Dịch Bách còn chưa nói xong thì Cố Lan Tâm đã trừng mắt với cậu ta, “Tôi đang nói chuyện với nó.”
Cố Lan Tâm nói với giọng điệu uy hiếp, “Cố Tiểu Mạch, em tốt nhất hãy xuống xe, nếu không…”
Cố Tiểu Mạch bước một chân xuống, “Tôi xuống xe, nhưng mà cô tránh ra, ok?”
Nghe xong Cố Lan Tâm mới lùi về sau một bước, Mộ Bắc Ngật đã ngủ rồi, Cố Lan Tâm không cần phải giả vờ nữa, sau khi Cố Tiểu Mạch xuống xe, Cố Lan Tâm nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng phẫn nộ, “Cố Tiểu Mạch, mày coi nhưng lời tao nói như gió thổi qua tai sao? Tao đã nói mày không được quyến rũ Mộ Bắc Ngật nữa, mày không nghe thấy à? Mày có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Xem ra mày không muốn cứu Nám Nám nữa rồi.”
Đối mặt với Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Cố Lan Tâm lạng lùng một cách rõ ràng, thậm chí còn có chút ép bức người khác.
Cố Tiểu Mạch mím môi, “Tôi đã nói rất rõ, nếu anh ta không gọi tôi đến, tôi sẽ không đến, bây giờ cô ở đây rồi, giao anh ta cho cô đó.”
Không biết tại sao, nếu là trước đây Cố Tiểu Mạch sẽ dửng dưng mà vứt chuyện này cho Cố Lan Tâm, nhưng bây giờ trong lòng cô lại có cảm giác kỳ lạ.
Cố Lan Tâm cười lạnh một tiếng, “Tao tất nhiên sẽ chăm sóc Bắc Ngật, nhưng còn mày, mày là cái thá gì? Cố Tiểu Mạch, đừng cho rằng tao không dám động tay động chân với mày!”
Cuối cùng… không nhịn được nữa mà bộc lộ bộ mặt thật rồi, bộ dạng độc ác đó khá giống với Cố Lan Tâm trước đây, lúc đầu Cố Tiểu Mạch còn cho rằng Cố Lan Tâm đã thay đổi tích cách, từ một người phụ nữ độc ác vô tình trở thành người phụ nữ dịu dàng ấm ấp.
Nhưng bây giờ cô nhận ra, tất cả đều chỉ là giả vờ.
Cố Tiểu Mạch nheo mắt nhưng cô biết lúc này mình không chiếm được lợi thế, cô đành im lặng không lên tiếng.
Mộ Bắc Ngật ở đây, Cố Lan Tâm sẽ không làm gì đó với Cố Tiểu Mạch, cô ta đi qua người Cố Tiểu Mạch, hung dữ đẩy cô một cái, Cố Tiểu Mạch lảo đảo lùi về phía sau.
Cuộc đối thoại của hai người đều lọt vào tai của Mộ Bắc Ngật,
Thật không ngờ, lúc Cố Lan Tâm hung dữ lại như thế này… đợi chút!
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, Cố Lan Tâm trước giờ đều rất dịu dàng nhỏ nhẹ mà cũng có thể dùng những lời lẽ khó nghe vô tình để hăm dọa Cố Tiểu Mạch, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra mà anh không hề biết, tất nhiên là đúng thế rồi!
Nhưng tức giận hơn chính là Cố Tiểu Mạch không hề níu giữ anh, cô tùy tiện vứt anh cho người khác.
Có phải cô luôn muốn nhường anh cho người khác không? Cô chưa bao giờ quan tâm để ý đến anh!
Đôi lông mày rậm run run, phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, Cố Tiểu Mạch đáng chết!
Cố Lan Tâm đi đến bước lên xe của Mộ Bắc Ngật, trong xe toàn là mùi rượu nồng, hôm nay nếu cô ta không ngăn chặn kịp thời, Mộ Bắc Ngật với Cố Tiểu Mạch có khi nào lại uống say làm loạn không?
Lúc Cố Lan Tâm ở nhà biết được tin này, cô ta gần như phát điên, lần này cô ta phải ngăn chặn lại tất cả.
“Dịch Bách, lái xe.”
Dịch Bách chỉ có thể nghe lời, lái xe đến nhà họ Mộ, tất cả mọi chuyện Cố Lan Tâm đều tự mình làm, cô ta chủ ông ôm vào eo Mộ Bắc Ngật, bước đi loạng choạng về phía trước.
Cô ta khó khăn lắm mới dìu được Mộ Bắc Ngật đến ghế sofa, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào người Mộ Bắc Ngật.
Trong đầu Cố Lan Tâm bỗng nảy ra một ý tưởng.
Cô ta cúi người, từ từ lại gần Mộ Bắc Ngật, bàn tay nhỏ bé sờ soạng ngực anh, cô ta muốn anh có chút cảm giác.
Cô ta vội vàng muốn dâng tặng bản thân mình cho Mộ Bắc Ngật, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ được vị trí của cô ta.
Hai bàn tay to gan hơn một chút, trực tiếp cởi cúc áo của Mộ Bắc Ngật, luồn vào bên trong rồi từ từ di chuyển xuống dưới, Mộ Bắc Ngật vô cùng tức giận, Lan Tâm sẽ nhân lúc anh say rượu mà làm những điều này?
Đã đến lúc tỉnh lại rồi, nếu không cô ta sẽ làm càn.
Mộ Bắc Ngật từ từ mở mắt, Cố Lan Tâm cho rằng anh vẫn đang ngà ngà trong cơn say, cô ta không hề hoang mang lo lắng, dịu dàng gọi một tiếng, “Bắc Ngật.”
“Em…”
“Anh uống say rồi, Bắc Ngật, đêm nay, em trao mình cho anh được không?” Cố Lan Tâm ngại ngùng nói.
Ngay sau đó, cô ta kéo áo anh ra, quỳ gối bên cạnh Mộ Bắc Ngật, thậm chí còn muốn cởi quần áo của mình ra ngay lập tức.
“Lan Tâm!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên đã kéo Cố Lan Tâm về với thực tại, giọng nói đó như con dao sắc nhọn đâm vào tim cô ta.
Cơ thể Cố Lan Tâm run rẩy, áo mới cởi đến vai, cô ta ngước mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, chỉ thấy Mộ Bắc Ngật đã ngồi dậy, đôi mắt đen ngòm không hề có chút say nào cả, tỉnh như sáo!
Cố Lan Tâm từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, cô ta vô cùng kinh ngạc, không hề tin những gì cô ta nhìn thấy trước mặt!
Cô ta nhỏ giọng nói: “Bắc Ngật, em yêu anh, tối nay, chúng ta ở bên nhau được không?”
Cảm xúc trào dâng, cô ta bỗng nhiên kéo áo xuống, nhào vào người Mộ Bắc Ngật, thậm chí còn cưỡng hôn anh.
Mộ Bắc Ngật đẩy Cố Lan Tâm ra, Cố Lan Tâm ngã xuống ghế sofa, ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.
Mộ Bắc Ngật lập tức đứng lên, mặt không đổi sắc, anh không thèm quay đầu nhìn cô ta lấy một cái, “Lan Tâm, bây giờ em đã đến cái mức vứt bỏ lòng tự trọng rồi à?”
Cố Lan Tâm cảm thấy chua xót, cô ta òa khóc nức nở, “Bắc Ngật, em là vợ sắp cưới của anh, chúng ta làm chuyện này không những rất bình thường mà còn vô cùng thích hợp, lẽ nào lại trở thành vứt bỏ lòng tự trọng?”
“Những chuyện thân mật phải làm cùng người mình yêu, điều này em có hiểu không?”
“Em yêu anh, Bắc Ngật, trước đây anh hứa sẽ lấy em, chứng tỏ anh cũng yêu em, không đúng sao, Bắc Ngật! Em biết anh chỉ là tạm thời có hứng thú với Cố Tiểu Mạch, nhưng nó chưa chồng mà chửa, bố đẻ của đứa bé cũng đã ở đây rồi, người như nó không đáng để anh thích, Bắc Ngật, nếu anh muốn có con, em sẽ sinh cho anh một đứa, được không?”
Cố Lan Tâm đột nhiên mất kiểm soát, cô ta cởi hết đồ, trên người không còn một mảnh vải, cô ta chân trần đi đến phía sau Mộ Bắc Ngật, muốn ôm chặt anh, muốn anh quay người lại nhìn cô ta.
Nhưng Mộ Bắc Ngật chưa bao giờ để cô ta đạt được ý muốn, lúc cô ta vẫn chưa chạm vào người anh, anh đã đi ra chỗ khác, “Mặc quần áo vào rồi ra khỏi đây, đừng vứt bỏ hết mặt mũi của mình!”
Một lời cảnh cáo, sau đó Mộ Bắc Ngật sải bước đi lên tầng hai, không thèm ngoái đầu lại nhìn!
Cố Lan Tâm lảo đảo muốn ngã xuống đất, hai mắt đẫm lệ, cô ta nung nấu suy nghĩ muốn trả thù.
Một buổi tối lộn xộn cuối cùng cũng trôi qua.
Cố Tiểu Mạch nằm bên giường Nám Nám một đêm, hai cánh tay tê rần không có cảm giác, từ sau chuyện lần trước, Cố Tiểu Mạch lúc nào cũng cảnh giác hơn cả y tá, cả buổi tối không dám rời khỏi Nám Nám nửa bước, cô lo sợ sẽ xảy ra chuyện.
Ngày kia là ngày tiến hành phẫu thuật…
Cố Tiểu Mạch lo lắng, thấp thỏm không yên, nhưng cũng có chút chờ mong và hi vọng.
Nói đến đây, hai ngày nay Vương Duệ không đến làm phiền cô, Cố Tiểu Mạch đang suy nghĩ thì cuộc điện thoại của Mộ Bắc Ngật đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Cố Tiểu Mạch.”
Mộ Bắc Ngật hời hợt gọi một tiếng.
Cố Tiểu Mạch nhất thời nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Anh, tỉnh rồi à?”