Lúc đến cửa hàng đồ ăn sáng Viên Ký, chuyện lúng túng hơn đã xảy ra, chính là Mộ Bắc Ngật bế cô đi vào, tay trái của Cố Tiểu Mạch chỉ có thể ôm cổ anh, cô vô cùng kinh ngạc với hành động đó của anh.
“Này, anh làm gì đó, tôi tự đi được.”
“Tai phải không phải chật khớp rồi sao?”
“Không ảnh hưởng.”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nghiêng đầu nhìn cô, “Phiền toái.”
Nam thanh nữ tú mua đồ ăn sáng ở cửa hàng đồ ăn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, Cố Tiểu Mạch vội vàng gọi đồ, vội vàng thanh toán rồi rời đi.
Lúc cô sờ vài túi áo, cô ngỡ ngàng.
Cố Tiểu Mạch vốn cho rằng cô rất thông minh lanh lợi, từ sau khi gặp Mộ Bắc Ngật, cô không còn thông minh lanh lợi nữa, thật không ngờ cô lại không mang tiền, điện thoại cũng không thấy đâu nữa.
Mộ Bắc Ngật hình như đi guốc trong bụng cô, quay đầu nhìn Dịch Bách, “Thanh toán, cầm bữa sáng.”
Cuối cùng Mộ Bắc Ngật bế Cố Tiểu Mạch quay lại xe, Dịch Bách cầm bữa sáng đi theo phía sau, vậy hai người họ xuống xe để làm gì chứ, sao không để Dịch Bách đi mua?
Sau khi về bệnh viện, Cố Tiểu Mạch cầm đồ ăn sáng của mình, lên tiếng từ chối Mộ Bắc Ngật và uy hiếp anh, “Mộ Bắc Ngật, vợ sắp cưới, mẹ vợ, bố vợ của anh đều ở bệnh viện này, nếu anh không muốn bị người ta nói chúng ta là đôi cẩu nam nữ thì đừng có đi theo tôi nữa.”
Cố Tiểu Mạch tức giận đến mức “đôi cẩu năm nữ” cũng thốt ra, Mộ Bắc Ngật định xuống xe, nghe xong lời này anh bỗng khựng lại, anh bất giác cười vì sự hài hước của Cố Tiểu Mạch, nhưng rất nhanh đã thu lại.
Cố Tiểu Mạch muốn về xem Nám Nám, nhưng lúc đi qua tầng năm, cô bấm mở thang máy, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại bước ra ngoài.
Cô vội vàng bước đến phòng bệnh của Hoàng Mai, Hoàng Mai ở trong phòng bệnh rất vô vị, bà ta nằm trên giường với một tư thế cao quý tao nhã, xem ti vi cắn hướng hương.
Lúc nhìn thấy Cố Tiểu Mạch bước vào, Hoàng Mai có chút kinh ngạc, lập tức thay đổi một tư thế khác, sau đó lạnh lùng lên tiếng, “Ngọn gió nào đưa mày đến đây? Mày đến đây để làm gì?”
Cố Tiểu Mạch nhìn bộ dạng xấu xí của Hoàng Mai, lạnh lùng đánh giá một câu, “Có những người muốn bắt chước người khác tao nhã, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề có hai từ tao nhã này.”
“Cố Tiểu Mạch, đừng có nói những lời đó với tao, tao bị thương đều là do mày, ha ha, mày cũng bị thương à, ông trời có mắt mà, trả thù giúp tao.”
Cố Tiểu Mạch lười không muốn phí lời với bà ta, chỉ muốn đặt bữa sáng xuống rồi rời đi. Cô bước đến trước mặt Hoàng Mai, tay trái đặt bữa sáng xuống, “Đây là bữa sáng của bà, không phải nói tôi làm bà bị thương sao?”
Hoàng Mai không dám tin vào cảnh tượng trước mặt, nhưng bà ta chẳng hề cảm kích, đưa tay túm lấy cánh tay phải của Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhẫn nhịn cái đau không kêu lên tiếng, bên tai truyền đến tiếng chất vấn chua ngoa của Hoàng Mai, “Mày lại định giở trò gì?”
“Tôi không rảnh rỗi như thế, có ăn đồ ăn sáng hay không, không ăn thì tôi mang đi.”
Cô chỉ là đồng ý với Cố Lan Tâm một ngày ba bữa chuẩn bị đồ ăn cho Hoàng Mai, kiểm tra không có vấn đề gì rồi sẽ đi, cái bộ dạng ép bức người của Hoàng Mai, Cố Tiểu Mạch lười để ý.
Cô kiên nhẫn nói, dùng hết sức rút tay của mình ra.
Hoàng Mai liếc nhìn một cái, con ranh này đã tự vác xác đến để bà ra lệnh thì Hoàng Mai sẽ tận dụng cơ hội này, Hoàng Mai nói với Cố Tiểu Mạch với giọng điệu như nói với người làm, “Bây giờ tao bị thương rồi, mày bóc vỏ quả trứng này cho tao, nếu không thì tao ăn kiểu gì?”
Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, cô nhẫn nhịn!
Cố Tiểu Mạch chỉ có thể ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng lấy trứng gà, tay phải hơi run run.
Còn Cố Lan Tâm chặn Cố Chấn Hải lại lúc ông ta đến thăm Hoàng Mai, lúc này hai người đang đứng ở cửa phòng bệnh, Cố Chấn Hải không dám tin vào mắt mình khi nhìn cảnh tượng ở trong phòng bệnh.
“Bố, bây giờ bố đã tin là Cố Tiểu Mạch đẩy mẹ ngã chưa? Nếu không sao nó lại ngồi ở đây bóc trứng cho mẹ chứ?” Cố Tiểu Mạch lên tiếng hỏi.
Cố Chấn Hải nhíu mày, im lặng quan sát mọi thứ đang diễn ra bên trong phòng bệnh, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Cố Lan Tâm nghiêng đầu qua, giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để hai người có thể nghe thấy, “Bố, con biết tại sao Cố Tiểu Mạch lại làm như vậy, chẳng qua chỉ là để lấy lại chiếc vòng ngọc đó, chiếc vòng ngọc ở nhà chúng ta nhiều năm qua, chẳng có tác dụng gì cả, chi bằng nhân cơ hội này chúng ta lợi dụng nó một chút? Dạo này không phải công ty đang tìm kiếm nhà đầu tư sao, công ty bất động sản Lâm Thị ở Kinh Đô gần đây đang chuẩn bị dự án mới đó ạ.”
Cố Lan Tâm đã sớm cho người điều tra tình hình của công ty dạo gần đây, cô ta cũng âm thầm điều tra công ty bất động sản Lâm Thị, Tổng giám đốc Lâm đã có hai đời vợ, người vợ đầu tiên đã chết lúc sinh con trai, người vợ thứ hai khá trẻ nhưng lấy Tổng giám đốc Lâm không lâu thì tự tử.
Còn Tổng giám đốc Lâm trước giờ đều dựa vào công ty và gia thế của mình mà hại rất nhiều các cô gái, đầu to tai to khiến người khác nghĩ ông ta có tiền nên mới đi theo.
Con trai của ông ta không học hành đàng hoàng, cũng không có ý định kinh doanh, tuy Tổng giám đốc Lâm đã gần 50 tuổi nhưng vẫn rất phong lưu phóng đãng, muốn tìm vợ mới để sinh con. . Truyện Đô Thị
Cố Lan Tâm muốn tặng Cố Tiểu Mạch cho ông ta, muốn Cố Tiểu Mạch sa vào vũng bùn, nếm thử cảm giác bị người khác giẫm đạp lên người.
Một câu nói đã khiến Cố Chấn Hải tỉnh táo hẳn, Cố Chấn Hải nghiêng đầu nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt dò xét.
Cố Lan Tâm bày ra bộ dạng dịu dàng, suy nghĩ cho người khác, trầm giọng nói, “Bố, Tiểu Mạch cứ đối đầu với chúng ta, con sắp lấy Mộ Bắc Ngật rồi, nếu để nó quấy rối thì nhà họ Cố chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa đâu, hơn nữa, chúng ta chỉ để nó đến gặp Tổng giám đốc Lâm thôi, chắc gì Tổng giám đốc Lâm đã ưng nó.”
Hừ, Tổng giám đốc Lâm thích những cô gái xinh đẹp, trẻ trung, trong sáng, thuần khiết.
Cố Tiểu Mạch hợp với gu của ông ta, Cố Lan Tâm không tin Tổng giám đốc Lâm sẽ không thích Cố Tiểu Mạch.
Cố Chấn Hải nhíu máy, nếu có thể lôi kéo được Tổng giám đốc Lâm hợp tác với Cố Thị thì tốt, dù sao gần đây không có cơ hội tìm Mộ Thị đầu tư nữa, Tổng giám đốc Mộ cũng có chút xa cách với ông ta vì Cố Tiểu Mạch.
Tuyệt đối không để Cố Tiểu Mạch làm hỏng chuyện tốt của ông ta!
Cố Chấn Hải im lặng một hồi, “Bố suy nghĩ đã.”
“Bố, hôm nay Tổng giám đốc Lâm có buổi tiệc rượu, bố đưa nó đến đó giới thiệu một chút?”
Cố Lan Tâm cười thầm trong lòng, cảm giác sung sướng khi sắp báo được thù.
Lúc này ở trong phòng bệnh, Cố Tiểu Mạch vất vả lắm mới bóc xong quả trứng, đưa đến trước mặt Hoàng Mai.
Cử chỉ này khiến Cố Tiểu Mạch nảy sinh ảo giác, ngày xưa cô bị Hoàng Mai và Cố Lan Tâm sai bảo giống như một người làm, trong lòng cô luôn khát khao bố sẽ nhận ra sự ác độc của hai mẹ con họ, nhưng bố cô trước giờ đều nhắm mắt cho qua.
Bây giờ cũng thế, sau khi có ảo giác này, Cố Tiểu Mạch lập tức đặt quả trứng gà xuống dưới bàn, lạnh lùng nói, “Trứng gà đã bóc xong, bà có thể ăn rồi.”
“Hey, Cố Tiểu Mạch, mày có thái độ gì thế? Có người nào thăm bệnh nhân như mày không?”
“Nếu không thì sao?” Cố Tiểu Mạch nhếch mày hỏi, trong mắt không hề có sự sợ hãi.
Thậm chí ánh mắt lạnh lùng đó khiến Hoàng Mai khiếp sợ, Hoàng Mai chỉ có thể cầm quả trứng lên đưa vào miệng, nhưng lập tức nhổ ra.
Hoàng Mai hét to, “Nóng chết mất, mày muốn làm tao bỏng chết à?”
Cắn một miếng liền nhổ ra, không biết cố tình hay vô tình mà nhổ lên người Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn Hoàng Mai.
Cô bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt u ám.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người, tuy hai người đều là bệnh nhân nhưng Hoàng Mai hiển nhiên yếu hơn hẳn, Hoàng Mai mở to mắt nhìn cô, “Cố Tiểu Mạch, mày định làm gì?”
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn quả trứng gà, “Hoàng Mai, tôi đồng ý với Cố Lan Tâm đến thăm bà, chỉ đơn giản là vì tôi muốn lấy lại chiếc vòng ngọc, bà hợp tác với tôi cũng được, không hợp tác cũng được, nhưng nếu bà còn làm loạn một cách vô cớ, bà có tin tôi sẽ đút hết đống đồ ăn này vào miệng bà không? Bữa sáng tôi đã mang đến, muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì vứt bỏ.”
Cố Tiểu Mạch xả một tràng rồi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cố Chấn Hải tận mắt nhìn thấy Cố Tiểu Mạch uy hiếp Hoàng Mai ở trong phòng bệnh, phẫn nộ ở trong lòng không ngừng tăng lên, Cố Lan Tâm đứng bên cạnh cười đắc ý.
Nhưng cô ta bỗng vội vàng thu lại nụ cười vì Mộ Bắc Ngật xuất hiện trước mặt.
Ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự hoảng hốt, muốn che giấu đi nhưng lại lộ ra rất nhiều sơ hở, không biết Mộ Bắc Ngật có nhìn thấy bộ mặt vừa nãy của cô ta không.
Cố Lan Tâm có chút hoang mang, “Bắc…Bắc Ngật.”
Cố Chấn Hải lập tức hoàn hồn, chào hỏi niềm nở, “Tổng giám đốc Mộ.”
Cũng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cố Tiểu Mạch mặt lạnh như băng, vừa ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Cố Lan Tâm đang ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng liếc nhìn một cái, không nói lời nào, mím môi rời đi.
Nhóm người đứng phía sau hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh vì thể khiến bóng dáng cô đơn của cô trở nên thê lương bi ai.
Cố Tiểu Mạch mới đi được vài bước đã cảm thấy cánh tay đau không chịu được, cô vịn vào tường nghỉ ngơi một lúc sau đó mới tiếp tục bước về phía trước.
“Bắc Ngật, anh đến lúc nào thế?” Cố Lan Tâm dịu dàng lên tiếng hỏi.
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật như thể đang vô tình tìm kiếm bóng dáng của Cố Tiểu Mạch, anh hững hờ trả lời, “Vừa xong.”
“Chúng ta đi vào thăm mẹ nhé.”
Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn Cố Lan Tâm, mặt cô ta trắng bệch, bộ dàng dịu dàng yếu ớt.