Cố Tiểu Mạch ở trong phòng thay đồ từ từ chậm rãi cởi chiếc váy mình đang mặc, sau đó mặc chiếc váy của mình, chỉnh lại váy cưới rồi đi ra ngoài.
Mộ Bắc Ngật đang đứng trước giá đồ nghiên cứu váy cưới, biểu cảm nghiêm trọng như thế đang xem chiếc váy cưới nào khó mặc hơn.
Cố Tiểu Mạch bước đến, “Tôi cảm thấy cứ thử như thế này lâu lắm, chi bằng anh nói xem cô ta thích phong cách gì?”
Nhắc đến cô ta, cô có chút ngượng nghịu, nhưng rất nhanh đã đè xuống tận đáy lòng.
Làm sao Mộ Bắc Ngật có thể không nhận ra giọng điệu đó của cô, ngón tay thon dài chọn ra một chiếc váy cưới khó mặc nhất.
Cố Tiểu Mạch là nhà thiết kế, chỉ cần nhìn một cái thôi, cô đã buồn ủ rũ, cô làm sao có thể không biết chiếc váy này khó mặc như thế nào, ít nhất cũng cần ba bốn người giúp cô mới mặc lên người được!
“Mộ Bắc Ngật, anh cố tình à?” Cố Tiểu Mạch nhíu mày, từ từ lên tiếng vạch trần suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật.
“Cô cứ coi như tôi cố tình đi.”
“Anh!”
Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận, nhưng Mộ Bắc Ngật lại một lần nữa khiến cô cạn lời.
“Chỉ chiếc váy này thôi!”
“Chỉ chiếc vày này thôi.” Mộ Bắc Ngật đáp lại cô bằng một ánh mắt hững hờ.
Sau đó Cố Tiểu Mạch ôm chiếc váy cưới vào phòng thử đồ, lúc cô quay người đi, Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười, “Chắc chắn không cần tôi giúp cô? Không muốn muốn nâng cao hiệu suất à?”
Kế hoạch của anh quả thực rất hoàn hảo, không hề có sai sót nào cả.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, thôi kệ đi, cũng đâu phải anh chưa nhìn thấy bao giờ!
Có điều, lúc Mộ Bắc Ngật mặc váy cưới cho cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, anh tỉ mỉ cẩn thận làm cái chuyện “vô vị” này còn Cố Tiểu Mạch chỉ ngồi im ở đó, nhìn Mộ Bắc Ngật cúi đầu quy phục, nhìn Mộ Bắc Ngật phục vụ cô!
Mặc dù chỉ là tưởng tượng, nhưng có một khoảnh khắc nào đó, Cố Tiểu Mạch có cảm giác đây là hôn lễ của cô và Mộ Bắc Ngật.
Coi như là đạt được ước nguyện?
Khoảng chừng nửa tiếng đống hồ, Mộ Bắc Ngật mới thu lại ánh mắt nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, “Xong rồi.”
Cố Tiểu Mạch vội vàng nhích cơ thể cứng đờ của mình, đuôi váy bao trùm một khoảng sàn, trông vô cùng lộng lẫy!
Cố Tiểu Mạch mặt mộc mà còn xinh đẹp như vậy, nếu còn trang điểm chẳng phải sẽ khuynh nước khuynh thành? “Đứng lên tôi xem.”
Lúc này Cố Tiểu Mạch giống như một khúc gỗ, nói gì nghe đấy, cô “ờ” một tiếng rồi nhanh chóng đứng lên, nhấc chân bước đến chỗ Mộ Bắc Ngật.
Nhưng Cố Tiểu Mạch đã đề cao năng lực của mình rồi, cô chẳng nhìn thấy bậc thềm đâu cả, chân bước hụt, cả người nhào về phía Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật không ngờ lại xảy ra sự cố, mắt anh tối sầm, giang hai tay ra ôm lấy Cố Tiểu Mạch, nhưng anh cũng đã xem nhẹ sự cố này rồi, Mộ Bắc Ngật lảo đảo lùi về phía sau, cơ thể cao lớn đập vào cửa phòng thay đồ, anh ôm chọn Cố Tiểu Mạch vào lòng.
Hai người ôm chặt nhau, không có một chút khe hở!
Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang hoảng hốt và kinh ngạc, cô mắt chữ A mồm chữ O, hiếm có khi cô lại ôm chặt tay của Mộ Bắc Ngật không chịu buông, bộ dạng vô cùng sợ hãi.
“Cố Tiểu Mạch.” Mộ Bắc Ngật thấy vậy, anh lên tiếng một cách bất lực, cô thật biết gây chuyện, có điều, ôm trong lòng cũng không tệ.
Mộ Bắc Ngật không quan tâm sống lưng đau nhói, anh dựa người vào cửa, ôm Cố Tiểu Mạch cười ngán ngẩm.
Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói kèm theo quở trách, cô giống như một em bé phạm lỗi, bĩu môi né tránh ánh mắt của anh.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại không làm theo ý của cô, anh chạm vào cằm của cô bắt cô phải ngẩng đầu nhìn anh, môi mấp máy, “Quả nhiên hôm nay đưa cô đến đây là một lựa chọn đúng đắn.”
Cái gì cơ???
Cố Tiểu Mạch ngây người, mặt đơ đơ, ánh mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm, đừng có nói Cố Tiểu Mạch ngốc nghếch đến mức không hiểu ý nghĩa sâu thẳm trong câu nói này của anh?
Mộ Bắc Ngật thở dài, anh vẫn không buông Cố Tiểu Mạch ra, “Cô mặc chiếc váy cưới này vừa in, không khác gì với tưởng tượng của tôi.”
Á? Nói những lời này làm gì?
Tự nhiên lại khiến Cố Tiểu Mạch mặt đỏ bừng, tim đập lỗi nhịp, cô bỗng cảm thấy tư thế này thân mật và ám muội quá, cô muốn đẩy anh ra.
Mộ Bắc Ngật bóp chặt cằm của Cố Tiểu Mạch, miệng Cố Tiểu Mạch mở to ra, ngay sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt.
Cơ thể cô mềm nhũn, cô phải dựa vào người Mộ Bắc Ngật mới có thể đứng vững được.
Mộ Bắc Ngật ôm chặt eo cô, sau đó từ từ di chuyên lên, lần đầu tiên bắt nạt cô trong lúc tỉnh táo.
“Aaaa!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Cố Lan Tâm nhìn hai người ôm nhau, ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt méo mó khó chịu, cô ta không quan tâm ông Mộ đang đứng bên cạnh mà hét lên một cách thảm thiết!
Chỉ trong nháy mắt đã kéo Cố Tiểu Mạch về với thực tại, cô mở mắt ra, tại sao vừa nãy cô lại… đắm chìm như thế?
Cơ thể Cố Tiểu Mạch run run, nụ hôn dừng lại, bàn tay ở eo Cố Tiểu Mạch cũng buông lỏng, Cố Tiểu Mạch nhanh chóng đứng thẳng.
Ông Mộ vô cùng tức giận, gân xanh nổi lên, lập tức đập gậy botoong xuống đất: “Mộ Bắc Ngật, mau đến đây cho ta!”
Mặt Cố Lan Tâm tối sầm, hôm nay cô ta đi cùng ông Mộ đến đây là để ép Mộ Bắc Ngật cùng cô đi thử váy cưới, nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật đã đến đây.
Cố Lan Tâm vốn rất vui mừng, trong lòng nở hoa, nhưng bây giờ cô ta ngã xuống đất, chẳng còn chút tự trọng nào cả.
Cố Lan Tâm cảm thấy cô ta sắp không chịu được nữa rồi, cô ta hận không thể cào cấu khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tiểu Mạch!
Trên thực tế, cô ta đã làm như vậy, Cố Lan Tâm phẫn nộ bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, hai mắt đẫm lệ, cô ta giơ tay lên định giáng một cái bạt tai vào mặt Cố Tiểu Mạch!
Mộ Bắc Ngật không nghĩ ngợi gì đã ngăn cô ta lại, “Lan Tâm!”
Giọng nói tràn đầy sự cảnh cáo, Cố Lan Tâm đã khóc sưng cả mắt, “Bắc Ngật! Chuyện này là thế nào, anh và nó, anh và nó đang làm gì thế?”
Cố Lan Tâm hoàn toàn sụp đổ, cô ta gần như phát điên, đứng yên tại chỗ gào thét.
Cố Tiểu Mạch biết quan hệ giữa Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm thật lòng yêu Mộ Bắc Ngật, cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy, thật sự đã đẩy Cố Tiểu Mạch vào tình thế khó xử, một trái tim vừa mới tan chảy, muốn lại gần, bỗng nhiên co lại, trốn trong vỏ bọc rồi đóng khóa lại!
Cố Tiểu Mạch sững sờ, ông Mộ bước đến, liếc nhìn Cố Lan Tâm đang gào thét khóc lóc, “Mộ Bắc Ngật, cháu xem nên giải thích như thế nào với Lan Tâm, ông bảo cháu đừng có làm càn vậy mà nhưng lời của ông không hề lọt vào tai cháu à? Lan Tâm ở đây, tại sao cháu lại đưa cô ta đến?”
“Nghĩ đến thì làm thôi!”
“Khốn nạn!”
Thấy thái độ bất cần đời của Mộ Bắc Ngật, ông Mộ tức giận, mặt đỏ ửng khiến Cố Tiểu Mạch cho rằng ông ta sẽ đập gậy batoong lên người Mộ Bắc Ngật một lần nữa.
“Cố Tiểu Mạch, cút đi cho tôi, ngay lập tức!” Ông Mộ quay ra nhìn Cố Tiểu Mạch, nổi giận chửi mắng.
Mộ Bắc Ngật đứng chắn trước mặt Cố Tiểu Mạch, “Cô ấy không cần phải đi, người phải đi…”
“Mộ Bắc Ngật! Cháu không cần Mộ Thị nữa?”
Ông Mộ tức giận, ông ta hét lên khiến Cố Tiểu Mạch cũng run sợ, tim đập thình thịch!
Giọng nói cao vút gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, sắc mặt khó coi, Cố Lan Tâm khóc đẫm nước mắt đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, hai tay ôm chặt anh, “Bắc Ngật, anh cầu xin ông nội, xin lỗi ông nội đi, ông nội chỉ là nhất thời nổi giận, chỉ cần anh xin lỗi, ông sẽ tha thứ cho anh, em biết, đều là Cố Tiểu Mạch quyến rũ anh, đúng không, đuổi nó đi, đuổi nó đi được không?”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Lan Tâm, mặt không đổi sắc, “Đây là công việc của cô ấy, tại sao phải đi?”
“Mộ Bắc Ngật! Cháu thật sự muốn đối đầu với ông, đúng không?” Ánh mắt sắc nhọn của ông Mộ mang theo cảnh cáo và đe dọa, nhiệt độ trong phòng bỗng hạ thấp xuống, lạnh băng.
Mộ Bắc Ngật mím môi, Cố Lan Tâm nhìn về phía Cố Tiểu Mạch đang ngây người, cô ta hung dữ chất vấn, giống như một cô công chú yếu đuối bị tổn thương, “Cố Tiểu Mạch, chị vẫn luôn coi em là em gái, mặc dù em làm những chuyện không hay ho, chị cũng không làm gì với em, bây giờ, em muốn hại Bắc Ngật mất đi Mộ Thị sao, chỉ vì sự ích kỷ của em mà muốn chôn vùi tất cả mọi người sao?”
Mày cho rằng, mày mặc váy cưới thì sẽ được gả cho Mộ Bắc Ngật à??
Tao nói cho mày biết, tuyệt đối không được!
Cố Lan Tâm khóc, đôi mắt toàn là u ám, độc ác, căm hận, trả thù!
Cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ như bị điểm huyệt, lập tức sực tỉnh, “Cố Lan Tâm, cô biết không, tôi đang thử váy cưới giúp cô!”
Một câu nói đủ để chứng tỏ địa vị giữa hai người, từ đầu đến cuối, người luôn ảo tưởng là cô.
“Bây giờ tôi sẽ thay váy cưới và rời khỏi đây.” Lúc nghe thấy câu nói này của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Mộ Bắc Ngật đen như đít nồi, nhưng Cố Tiểu Mạch coi như không nhìn thấy, cô quay người đi vào phòng thử đồ.
Cố Tiểu Mạch vừa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng gầm của ông Mộ truyền đến, ông ta chửi mắng xối xả vào mặt Mộ Bắc Ngật.
Tất cả đều là mắng chửi, khiển trách, gầm lên giận dữ, chửi rủa, không hề giữ mặt mũi cho anh!
Hình như Mộ Bắc Ngật chỉ là con rối của ông ta, chỉ là công cụ quản lý Mộ Thị, Cố Tiểu Mạch càng nghe càng thấy đau lòng, nhưng cô biết mình không được làm sai nữa.
Rõ ràng chiếc váy cưới này rất phức tạp, ngón tay của Cố Tiểu Mạch thì run run nhưng cô lại cởi rất nhanh, cô mặc lên người bộ đồ của mình đi ra khỏi phòng thử đồ.
Ông Mộ nhìn cô với ánh mắt chán ghét và căm hận, Cố Tiểu Mạch cúi đầu, “Tổng giám đốc Mộ, có lẽ Cố Lan Tâm thích bộ váy cuối cùng, chất liệu tôi sẽ báo với công ty, tôi đi trước đây.”
“Đợi chút.”
Cố Tiểu Mạch nhấc chân muốn rời đi nhưng ông Mộ lại gọi cô lại.
Cố Tiểu Mạch chợt khựng lại, ông Mộ lấy ra một tờ chi phiếu 100 vạn từ trong túi…