Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 116: Chương 116: Đập bỏ mộ




Cậu ta giật mình, sau đó quay người lại nhìn Mộ Bắc Ngật, tay vẫn đang cầm điện thoại, cậu ta nói: “Mộ Bắc Ngật, không ngờ lại có một người phụ nữ họ Cố nữa gọi điện cho anh đó, sau khi biết anh và Cố Lan Tâm đang ngủ cùng nhau, đau lòng muốn chết rồi tắt điện thoại, anh nói xem, có phải tôi đã làm một chuyện rất tốt không?”

Mộ Thiếu Lãnh chậm rãi nói, chỉ một câu nói, ánh mắt Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lẽo, Mộ Bắc Ngật bước xuống cầu thang, đi thật nhanh đến trước mặt Mộ Thiếu Lãnh.

“Cậu nghe điện thoại?”

“Tôi có lòng tốt nghe…”

Mộ Thiếu Lãnh còn chưa nói xong đã kêu lên một tiếng thảm thiết, Mộ Bắc Ngật không chút nể nang giật lấy điện thoại, túm chặt tay cậu ta vặn một vòng, ở trước mặt anh Mộ Thiếu Lãnh hoàn toàn không chút sức lực, sau đó bị anh ném xuống ghế sofa.

Mộ Bắc Ngật nhìn nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, hô hấp có chút khó khăn.

Mộ Thiếu Lãnh hung dữ nói: “Làm sao? Đau lòng rồi? Mộ Bắc Ngật, không nhìn ra anh còn đa tình như vậy, tôi có chút hứng thứ với người phụ nữ đó rồi.”

Người phụ nữ đó!

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự lạnh lẽo, bờ môi mỏng mấp máy tràn đầy sự cảnh cáo: “Tôi khuyên cậu đừng tự khiến mình trở nên khó coi.”

Nói xong, anh không thèm nhìn Mộ Thiếu Lãnh nữa, đi thẳng ra bên ngoài, anh rời khỏi nhà cũ nhà họ Mộ với khuôn mặt sa sầm, không quan tâm Cố Lan Tâm vẫn đang ở đó.

Ra khỏi nhà cũ, Mộ Bắc Ngật ngồi lên xe, ánh mắt lạnh lẽo, Dịch Bách ngồi ở phía trước lái xe, vội vàng nhận lỗi: “Sếp, em xin lỗi, em xin lỗi, em thật sự không biết tối qua anh ở nhà cũ lại xảy ra chuyện đó nên mới không vào cứu anh.”

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh đến mức muốn rớm máu, cảm giác như có thể “chém đứt đôi” người khác bất cứ lúc nào.

“Chuyện của Nám Nám điều tra đến đâu rồi, Kinh Đô không có người này sao?”

Dịch Bách nghe xong, đầu tiên cậu ta cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó thất vọng lắc đầu.

Bàn tay đặt trên chân bỗng nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Tình cảnh của Cố Thị càng lúc càng khó khăn, Cố Chấn Hải giống như con cừu đang đợi cắt lông, càng ngày càng giống như đang ngồi trên đống lửa nhưng lại không có cách nào để tốt hơn!

Cố Chấn Hải tức giận, ông ta chỉ có thể lấy mẹ của Cố Tiểu Mạch ra uy hiếp cô một lần nữa!

Cô thật sự không tin ông ta sẽ làm gì đó với Hân Nhiên sao?

Cố Chấn Hải mất đi lý trí, ông ta dặn dò thuộc hạ: “Đi đập bỏ mộ của Cố phu nhân!” Đến ngay cả khi thuộc hạ nghe thấy câu nói này cũng có chút sợ hãi, mặt tái mét, bọn họ không dám tin Cố Chấn Hải có thể làm ra chuyện này, bọn họ lên tiếng khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Cố, chuyện này có cần cân nhắc…”

“Lẽ nào các người không nghe lời của tôi nữa? Tôi nói đi đập bỏ thì đi đập bỏ!”

Cố Chấn Hải tức giận hét lên, thuộc hạ không dám cãi lại lời của Cố Chấn Hải, chỉ có thể vội vàng bỏ đi.

Sau đó Cố Chấn Hải cầm điện thoại gọi điện cho Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, con đã cầu xin Tổng giám đốc Mộ chưa?”

Nam Thần An đồng ý sẽ giúp Nám Nám trong việc chữa bệnh, sau đó tạm thời rời khỏi bệnh viện, Cố Tiểu Mạch ngồi một mình trước cửa phòng bệnh, lạnh lùng đáp lại: “Con gái cưng của ông có thể cầu xin, không cần tôi đi đâu.”

“Con đang thử thách sự kiên nhẫn của bố sao, Cố Tiểu Mạch?” Cố Chấn Hải trầm giọng, cắn chặt răng lên tiếng.

Không biết tại sao, Cố Tiểu Mạch có thể nghe ra âm mưu gì đó trong lời nói của Cố Chấn Hải, cô thận trọng lên tiếng: “Ông muốn làm gì?”

“Bố đã nói rồi, Tiểu Mạch, giúp bố một lần này thôi, bố sẽ giúp con gái con, không ngờ con còn quen biết Tổng giám đốc Nam vừa mới đến Kinh Đô không lâu đó!”

Cố Chấn Hải bỗng thay đổi chủ đề, tay nắm chặt tấm ảnh, thật không ngờ, con gái ông ta lại quen những người tai to mặt lớn như vậy, thật khiến người khác kinh ngạc.

Kế hoạch trong đầu Cố Chấn Hải lại càng rõ ràng hơn, cái tài nguyên rất có lợi này ông ta phải tận dụng hết mức có thể!

Cố Tiểu Mạch lạnh lùng đáp lại: “Cố Chấn Hải, ông nghĩ cũng đừng có nghĩ, tôi sẽ không giúp đỡ Cố Thị đâu, mẹ tôi đã qua đời rồi, Cố Thị nên xuống hố với mẹ tôi từ lâu rồi mới đúng!”

Một câu nói lạnh lùng cắt đứt tình cảm bố con đã dây dưa suốt những ngày gần đây!

Cố Chấn Hải kinh ngạc, tay vo thành nắm đấm đập xuống bàn, “Cố Tiểu Mạch! Mày thật sự cho rằng tao sẽ không làm gì với Hân Nhiên sao? Tao nói cho mày biết, nếu mày không giúp tao giải quyết vấn đề, tao sẽ đập bỏ mộ của Hân Nhiên, bây giờ người đã đi đến đó rồi, nếu không tin thì mày cứ thử xem!”

Một câu nói không có tình người khiến tim Cố Tiểu Mạch đập thình thịch, mặt trắng bệch không một giọt máu, cô nắm chặt điện thoại: “Cố Chấn Hải, ông nói gì?”

“Hơ hơ, bây giờ hãy đến Đông Sơn, tao sẽ cho mày xem, đập bỏ mộ như thế nào!”

Một câu nói lạnh lùng đâm vào trái tim Cố Tiểu Mạch, toàn thân đau đớn.

Tại sao cô lại gặp phải một người bố như thế này chứ???

Trái tim đập loạn nhịp, cô còn không có sức lực để suy nghĩ thêm điều gì, cô vội vàng cất điện thoại, chạy ra bên ngoài.

Thật không đúng lúc, Mộ Bắc Ngật vừa đến bệnh viện thì Cố Tiểu Mạch đã lên xe taxi đi đến Đông Sơn.

Mộ Bắc Ngật bước đến trước cửa phòng bệnh của Nám Nám, có hai cô y tá đang ở trong phòng trông nom Nám Nám nhưng không thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch.

Mộ Bắc Ngật chau mày, anh đi đến chỗ cô y tá, trầm giọng hỏi: “Cố Tiểu Mạch đâu?”

“Cô… cô Cố vừa mới… nhận được một cuộc điện thoại xong rồi chạy đi rồi.”

“Ai gọi?”

“Tôi… không biết, nhưng trông cô Cố rất tức giận.” Cô y tá sợ hãi nói, bởi vì lúc này sắc mặt Mộ Bắc Ngật đã đen như đít nồi.

Không biết tại sao, trong lòng Mộ Bắc Ngật có dự cảm không lành, anh vội vàng quay người, dặn dò Dịch Bách: “Điều tra xem Cố Tiểu Mạch đang ở đâu!”

Cố Chấn Hải đi một mình đến đó, suốt năm năm qua ông ta không đến thăm Hân Nhiên lấy một lần, lúc này nhìn thấy mộ của Hân Nhiên đang bị thuộc hạ đập bỏ, trong lòng có chút gì đó, nhưng ông ta không còn cách nào nữa.

Nếu ông ta không lấy cái này ra để uy hiếp Cố Tiểu Mạch thì Cố Thị không thể cứu được nữa, những lời cầu xin của Cố Lan Tâm không hề có tác dụng gì cả!

Một lúc sau, ông ta nhìn thấy Cố Tiểu Mạch tập tễnh điên cuồng chạy đến.

“Tránh ra!” Cố Tiểu Mạch mặt đỏ bừng, lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải.

Nhiệt độ ở trên núi khá thấp, Cố Tiểu Mạch lại mặc quần áo mỏng manh, lúc này đứng ở đây, một luồng gió lạnh thổi qua, cả cơ thể lạnh đến thấu xương.

Nhưng cô không có cảm giác gì, cô phẫn nộ nhìn Cố Chấn Hải, “Cố Chấn Hải, ông làm như vậy có xứng với bà ấy không?”

“Tiểu Mạch, bố cũng không có cách nào khác, nếu con vẫn không đi cầu xin Tổng giám đốc Mộ, Cố Thị sẽ sụp đổ, Cố Thị không còn nữa thì mồ hôi nước mắt của mẹ con cũng không còn nữa.” Cố Chấn Hải từ từ lên tiếng, chẳng có một chút áy náy gì cả.

Mái tóc rối bù vì bị gió thổi, cô không kìm được cơn giận: “Tôi có quan hệ gì với Tổng giám đốc Mộ chứ? Cố Chấn Hải, ông đừng lấy tôi làm quân bài của mình, nếu Cố Lan Tâm muốn lấy Mộ Bắc Ngật, tôi sẽ không ngăn cản, suốt năm năm ông không hề đến thăm bà ấy, bây giờ còn không để bà ấy được yên, Cố Chấn Hải, tôi coi như là nhìn thấu tâm can của ông rồi!”

Hai bố con đã trở thành kẻ thù, Cố Tiểu Mạch tức giận, giọng nói khàn đặc.

Nếu đã bị vạch trần rồi thì Cố Chấn Hải tất nhiên sẽ không cần diễn vở kịch gia đình nữa rồi: “Tùy mày nói thế nào cũng được, mày tự chọn đi.”

Thuộc hạ không ngừng dùng búa đập bỏ mộ của mẹ cô, chỗ đó vẫn còn hoa cúc họa mi mà lần trước Cố Tiểu Mạch mang đến, lúc này mọi thứ trước mặt đều khiến Cố Tiểu Mạch muốn ứa nước mắt.

Cố Tiểu Mạch nắm chặt hai tay, không quan tâm mọi thứ mà lao về phía trước ngăn bọn thuộc hạ lại, “Các người buông tay ra!”

“Cô Cố…”

Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực của mình để bảo vệ sự kiêu ngạo cuối cùng của mẹ, cô ôm chặt bia mộ trong lòng, “Dám đập không?”

Ánh mắt lạnh lùng, không chút lo sợ nhìn bọn thuộc hạ, nếu thuộc hạ còn muốn đập phá mộ chỉ có thể kéo cô ra chỗ khác.

Mộ Bắc Ngật càng ngày càng đến gần nghĩa trang, lúc anh đi đến nghĩa trang đã nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang quỳ trước mộ, hai tay ôm chặt bia mộ, cả người như bị rút hết sức lực.

Không chỉ một lần, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng kiên cường của Cố Tiểu Mạch.

Mộ Bắc Ngật dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến trước mặt Cố Chấn Hải.

“Đang làm cái gì vậy?” Mộ Bắc Ngật hét lên khiến Cố Chấn Hải kinh ngạc.

Cố Chấn Hải hoảng hốt nhìn qua, sắc mặt phức tạp, không biết nên giải thích như thế nào.

“Tổng giám đốc Mộ, sao cậu lại đến đây?”

“Trả lời câu hỏi của tôi!” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lạnh đến mức cả người Cố Chấn Hải run rẩy.

Cơ thể run run, ông ta liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch vẫn đang quỳ gối trước bia mộ, lúc cô nghe thấy giọng nói của Mộ Bắc Ngật truyền đến từ phía sau, cô đã không còn lo lắng nữa.

Anh xuất hiện, Cố Tiểu Mạch chỉ có một ý nghĩ trong đầu, bia mộ của mẹ cuối cùng cũng được an toàn rồi!

Nếu là trước đây, Cố Tiểu Mạch có lẽ sẽ không kìm nén được mà rơi nước mắt, nhưng bây giờ, cho dù có chịu tổn thương vô cùng lớn, Cố Tiểu Mạch cũng không khóc nổi, đôi mắt khô khan, chẳng có đến một giọt nước mắt. . truyện xuyên nhanh

Vết thương trên chân vẫn còn chưa khỏi, vừa này cô quỳ xuống trước mộ, cơn đau ập đến rồi lan tỏa khắp người.

Cố Chấn Hải vội vàng cười nịnh hót: “Tổng giám đốc Mộ, cậu hiểu nhầm rồi, tôi định xây lại mộ cho mẹ của Tiểu Mạch, Tiểu Mạch hiểu nhầm rằng tôi muốn đập bỏ mộ, đây chỉ là hiểu nhầm thôi!”

Cố Tiểu Mạch cười lạnh, cô thốt lên từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Có cần tôi mở ghi âm cuộc gọi không?”

Sắc mặt Cố Chấn Hải chợt vô cùng khó coi, ông ta nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Mạch, con!”

Mộ Bắc Ngật không hề tin tưởng những lời của Cố Chấn Hải, khóe miệng nhếch lên, giọng nói lạnh lùng: “Tổng giám đốc Cố không hài lòng với cách làm của tôi, đúng không?” Rõ ràng là một câu nói bình thường, không mặn không nhạt nhưng lại như khía vào tim, Cố Chấn Hải sợ hãi mặt tái mét, ông ta mếu máo cầu xin: “Tổng giám đốc Mộ, chuyện trước đây chỉ là hiểu nhầm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.