Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 66: Chương 66: Đấu võ mồm




Mộ Bắc Ngật cũng không ép cô, tự giác lui về sau một bước, không ngờ rằng, lúc anh lùi về sau Cố Tiểu Mạch đã ba chân bốn cảng bỏ chạy, Mộ Bắc Ngật chau mày, lập tức tóm lấy cổ tay cô, một tay khác ôm lấy eo cô, kéo cô về lại chỗ cũ.

Lúc này hoàn toàn ép cô vào sát tường, khiến cô không có đường chạy thoát, Cố Tiểu Mạch không kịp né, vang lên tiếng nấc nghẹn ngào, Mộ Bắc Ngật nghĩ rằng cô đang khóc, âm thanh này êm ái quá, giống hệt với cô gái bốn năm trước.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn, “Đừng khóc nữa, tôi sẽ không bắt nạt cô.” “Thế anh đang làm cái gì vậy?” Giọng nói hiện rõ tiếng nghẹn ngào.

“Tôi làm như vậy vì sợ cô chạy mất” Mộ Bắc Ngật kẹp chặt cô lại chỉ để đề phòng cô gái nhỏ bé lại sẽ chạy đi bất cứ lúc nào.

Cố Tiểu Mạch không khóc, cô dừng lại một lúc, có lẽ vì trong bóng tối, không nhìn thấy ánh mắt của anh, tâm trạng của Cố Tiểu Mạch dần dần bình tĩnh lại, thậm chí giọng nói còn lạnh lùng hơn trước, “Mộ Bắc Ngật, anh có biết anh đang làm gì không? Ngoại tình tư tưởng hay ngoại tình thể xác?

Những lời khó nghe như vậy, tôi không muốn úp lên đầu hai người chúng ta tội danh này, tôi không thích anh, thậm chí bây giờ còn chán ghét anh, muốn chạy thoát khỏi anh, anh hiểu không? Tôi cũng không nghĩ anh thích tôi, những lần trước đều là lực bất tòng tâm, chuyện anh bị bỏ thuốc tôi có thể bỏ qua, anh có thời gian thì hãy đi dỗ danh vợ sắp cưới của anh đi, cô ta đau lòng như vậy, anh vẫn nhẫn tâm đứng nhìn cô ta, nếu anh còn chút lý trí thì lúc này không nên ở đây.

Mộ Bắc Ngật im lặng nghe cô thao thao bất tuyệt, nhất là lúc nghe thấy cô nói không thích anh, bỗng nhiên có chút phãn nộ.

Mộ Bắc Ngật mấp máy, “Cô không để ý đến tôi, sao lại biết rõ tình cảm của tôi thế? Hử? Cố Tiểu Mạch, lời nói của cô có nhiều sơ hở quá đấy” “Ai ai cũng biết anh có một cô bạn gái tình cảm thắm thiết!” Cố Tiểu Mạch bị chọc tức nghiến răng nghiến lợi, cô hung dữ lên tiếng.

Ai dè Mộ Bắc Ngật lạnh lùng hỏi ngược lại, “Cô cũng nghĩ như vậy sao?” “Đương nhiên, tôi trước giờ không suy nghĩ quá nhiều, ngài Mộ à, nếu anh còn động chân động tay với tôi, sợ rằng tôi sẽ hiểu lầm anh đó! Anh nói sẽ bù đắp, là như này sao? Ngài Mộ à, tôi cầu xin anh tránh xa tôi ra, tôi thật sự rất ghét anh” Lúc Cố Tiểu Mạch thu lại nanh vuốt, không còn mồm miệng lanh lợi mà dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh, tôi thật sự rất ghét anh.

Mộ Bắc Ngật không ngờ rằng tim mình lại đau nhói, lúc anh còn đang thẫn thờ, Cố Tiểu Mạch đã nhanh tay đẩy anh ra, lấy lại được tự do, sau đó vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, mấy giây sau, Mộ Bắc Ngật nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh.

Cô thật sự tránh anh như tránh tà vậy sao?

Như thể coi anh là mãnh thú với nước lũ vậy, có thể trốn càng xa càng tốt!

Vài phút sau, Mộ Bắc Ngật vẫn chưa rời đi, điện thoại trong túi reo lên, Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm lấy ra, là Cố Tiểu Mạch chủ động gửi tin nhắn cho anh!

Nhưng anh biết rõ, thật ra là Cố Tiểu Mạch gửi tin nhắn cho Dịch Bách.

Nội dung tin nhắn ngắn gọn rõ ràng, “Dịch Bách, anh có thể hỏi giúp tôi chuyện hủy hợp đồng không, tiền bồi thường tôi sẽ trả.”

Mộ Bắc Ngật nheo mắt đầy nguy hiềm, trên người mờ mờ ảo ảo tỏa ra khí lạnh, cô hiểu lầm số điện thoại này là của Dịch Bách, đến lúc nên làm sáng tỏ rồi.

Sáng hôm sau, Mộ Bắc Ngật tỉnh dậy, Cố Lan Tâm vừa sáng sớm đã đến, đang ở bếp tất bật chuẩn bị bữa sáng cho anh, Mộ Bắc Ngật ăn mặc chỉnh tề từ trên tầng đi xuống, vừa nhìn đã thấy Cố Lan Tâm.

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn một cái, lướt qua cô ta, “Sao em lại ở đây?

Giọng nói lạnh lùng khiến khuôn mặt Cố Lan Tâm cứng đờ, nhưng cô vẫn cô gắng cười hì hì nói, “Tất nhiên là đến làm bữa sáng cho anh rồi” Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt đi ra ngoài, “Vê nhà sớm đi nhé.” Nói xong, bỏ lại Cố Lan Tâm một mình đứng đó.

Dịch Bách đã đứng đợi từ sớm, đối mặt với đôi mắt tối tăm của anh, không nhìn ra được anh có tâm trạng gì, cơ thể có chút run sợ, Dịch Bách lập tức đứng ngay ngắn, kính cẩn chào, “Chào buổi sáng thưa Sếp” Ngồi trong xe, Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm Dịch Bách, lạnh như băng lên tiếng, “Dịch Bách, cậu rất thân với Cố Tiểu Mạch sao?” Câu hỏi bất ngờ của Mộ Bắc Ngật khiến Dịch Bách có chút ngơ ngác, Dịch Bách bất ngờ “aa” lên một tiếng, vội vàng trả lời, “Cũng không thân lắm thưa Sếp” “Cậu thấy cô ta như thế nào?” Mộ Bắc Ngật tiếp tục hỏi “câu hỏi hóc búa”.

“Xinh đẹp, tính cách đáng yêu, không giống với những người khác” Dịch Bách không hề nhận ra nguy hiểm, mạnh dạn lên tiếng, nhắc đến Cố Tiểu Mạch liền nhớ đến những phản ứng thú vị của cô.

Dịch Bách ngồi ở ghế lái, hào hứng nói ấn tượng của cậu với Cố Tiểu Mạch, không nhận ra phía sau Mộ Bắc Ngật càng nghe, sắc mặt càng tối đi, đến cuối cùng, mây đen giăng kín trước mặt.

Dịch Bách đi theo Mộ Bắc Ngật lâu như vậy, lúc này có không nhạy bén như nào cũng kịp phản ứng lại, ngay sau đó Dịch Bách im thin thít, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Mộ Bắc Ngật mấp máy môi, lạnh lùng hỏi ngược lại, có chút mỉa mai, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy cô ta dịu dàng đáng yêu?” Dịch Bách nghĩ thầm, Cố Tiểu Mạch đối xử với anh hay những người khác đều rất lễ phép, chỉ có lúc đối mặt với Mộ Bắc Ngật mới nhe nanh múa vuốt, lộ ra bộ dạng “sư tử Hà Đông”, không hề nể mặt Mộ Bắc Ngật.

Hai người là cứ như sinh ra đã là kẻ thù của nhau, mặc dù Mộ Bắc Ngật hay tức giận hơn trước kia, nhưng Dịch Bách biết, mẫu bạn gái lí tưởng của Mộ Bắc Ngật là một cô gái dịu dàng ấm áp, vừa khéo Cố Lan Tâm là kiểu này.

Nghe Dịch Bách kể lể xong, Mộ Bắc Ngật nhếch mép cười mỉa mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.