Cô cố nén giọng nói, nhưng vẫn đau đớn lẩm bẩm: “Đừng, đừng qua đây!”
Trong dòng suy nghĩ của cô có một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng từ trong bóng tối bước ra, khi không cười thì kinh khủng như Sura dưới địa ngục, khi cười lên thì bộ mặt lại trở nên gớm ghiếc, cực kỳ đáng sợ!
Cố Tiểu Mạch vì sự mất tích của Nám Nám mà tâm trạng trở nên bất ổn và mắc chứng trầm cảm, hiện tại bất cứ thứ gì có thể kích động đến chuyện này thì đều khiến cô bộc phát.
Cố Tiểu Mạch dùng sức giãy giụa vùng vẫy, suýt nữa thì làm rách dây an toàn.
Nam Thần An nhanh chóng đạp phanh, trong xe đã luôn chuẩn bị sẵn thuốc an thần, lúc này mới nhanh chóng mở ngăn kéo, lấy ra, tìm một chai nước, đưa cho Cố Tiểu Mạch.
“Tiểu Mạch, mau uống đi.”
Lợi dụng khoảng trống khi cô vừa mở miệng thì Nam Thần An liền bỏ viên thuốc trên tay vào trọng miệng rồi để cô uống nước nuốt viên thuốc xuống.
Cố Tiểu Mạch mặt đỏ bừng vì nín nhịn, tim đập nhanh liên hồi cùng chậm rãi bình tĩnh trở lại, đến cả đôi mắt có hồn cũng trở nên đờ đẫn.
Cố Tiểu Mạch nản lòng ngồi trên xe, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
“Tiểu Mạch, em đã ổn hơn chút nào chưa? Anh là anh Nam, em còn nhớ không?” Nam Thần An đỡ mặt Cố Tiểu Mạch, cố gắng trấn an cô.
Cố Tiểu Mạch ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới uể oải nói: “Em biết.”
“Tiểu Mạch, đau quá phải không, chúng ta rời khỏi đây có được không, rời khỏi Mộ Bắc Ngật, rời khỏi nơi này?”
Hai mắt Cố Tiểu Mạch hỗn loạn, cũng không biết mình đã tỉnh hay chưa, chỉ là dần dần được Nam Thần An theo trình tự hướng dẫn từng chút một, cô mím chặt môi, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
Nam Thần An nheo mắt, lẽ nào là thuốc không có tác dụng sao?
Loại thuốc này được anh đặc biệt tìm bác sĩ chuyên môn kê cho cô, cho nên có thể làm cho Mộ Bắc Ngật chầm chập nghe được những lời chỉ dẫn của anh, rất có lợi cho sau này, nhưng sau khi nghĩ lại, Nam Thần An không còn căng thẳng nữa, cô mới uống lần đầu tiên, là anh sốt ruột rồi.
Ở Bên kia, khi Dịch Bác đuổi theo sếp của mình ra ngoài thì, Mộ Bắc Ngật vẫn đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng không chịu rời đi, Dịch Dách cũng ở đó nhìn anh, “Sếp à! Cố…Cố Tiểu Mạch đi rồi sao?”
“Dịch Bách, trong mấy ngày tôi bị thương phải nằm viện, Nam Thần An vẫn luôn chăm sóc cô ấy sao?”
“Đúng vậy, anh Nam đã bảo vệ cô ấy tốt đến mức ngay cả người của chúng ta cũng không tìm không có cách để tìm ra được tin tức.”
“Đến bệnh viện để kiểm tra xem Cố Tiểu Mạch có lưu lại hồ sơ nhập viện hay không, và cũng điều tra xem gần đây Nam Thần An có liên hệ với bác sĩ hay không?” Lông mày của Mộ Bắc Ngật nhuộm một màu khói đen, anh càng chắc chắn rằng Cố Tiểu Mạch rất có thể đã bị chấn thương tâm lý!
Ngón tay buông thõng bên hông cũng siết chặt lại, Dịch Bách bất giác phản ứng lại, nếu dựa vào tác phong hành động của Mộ Bắc Ngật, không giống là sẽ để Cố Tiểu Mạch đi rồi để bản thân đứng lại tại đây được.
Dịch Bách mạnh dạn hỏi, “Giám đốc Mộ, vậy sao...anh lại để Cố Tiểu Mạch đi như vậy.”
“Tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi sẽ càng kích động hơn.” Cho nên, Mộ Bắc Ngật đã trong một thời gian ngắn như vậy mà chịu buông tay là vì có thể làm cô ổn hơn.
Khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm của Mộ Bắc Ngật dần dần lộ ra sự lạnh lùng.
“Những nhân viên trong Mộ Thị đều lần lượt kiểm tra lại, nếu ai có liên quan đến lão Mộ thì lập một danh sách gửi cho tôi.”
……
Khi Mộ Bắc Ngật đến nhà họ Mộ, thì Mộ Thiếu Lãnh vẫn đang nói xấu Mộ Ngật bên tai lão Mộ.
Chuyện nực cười là Cố Lan Tâm cũng ở đây.
Cố Lan Tâm không ngờ Mộ Bắc Ngật lại đột ngột trở về nên ánh mắt liền ánh lên sự kinh ngạc, sau đó liền đứng dậy ngay lập tức, thay đổi sắc mặt trở nên dịu vàng đi đến chỗ anh.
“Màn kich mà ông nội chuẩn bị thực sự là quá đặc sắc rồi.”
“Mộ Bắc Ngật, bây giờ gan của anh cũng lớn quá rồi, lại dám đấu với ông nội, nếu ông nội không dạy bảo anh, thì có lẽ anh sẽ đắc ý mà quên mất rồi, hứ!” Mộ Thiếu Lãnh nhìn thấy vậy thì liền lạnh lùng hứ một tiếng.
Ánh mắt uy nghiêm của ông Mộ liếc qua: “Những lần này, ông nghĩ cháu cũng đã hiểu rõ rồi, nếu tập đoàn Lập Thăng không hợp tác với tập đoàn Mộ Thị, hiệu suất của quý này sẽ tiếp tục giảm, đến lúc đó cổ đông của công ty sẽ không tha cho cháu đâu.”
Vốn tưởng cơ hội lần này sẽ uy hiếp được Mộ Bắc Ngật, nhưng ai ngờ lại nhận được một nụ cười chế nhạo, “Ông nội thân thiết với chủ tịch của Lập Thăng như vậy, làm sao Lập Thăng có thể nhẫn tâm mà không hợp tác với Mộ Thị, đó cũng đâu phải phong cách của ông nội, tự hủy hoại tương lai của Mộ thị thì có ích gì cho ông nội đâu!”
Anh đều biết rồi sao?
Mộ Bắc Ngật biết rằng sự thay đổi quyết định đột ngột của Lập Thăng là do ông nội đứng sau sắp xếp?
Trong phút chốc, lão Mộ nhìn sắc mặt của Mộ Bắc Ngật thì đã trở nên cảnh giác, tay chống chiếc gậy ba-toong bất giác gõ mạnh mấy cái xuống đất: “Cháu đang bí mật điều tra ta? Mộ Bắc Ngật!”
“Biết người biết ta thì mới có thể giành lại được chứ, ông nội, đạo lý này không phải là ông đã dạy cháu sao?”
Mộ Bắc Ngật muốn giành Mộ Thị? Thằng khốn, ông nội của mày vẫn chưa chết đấy!
Lão Mộ vô cùng tức giận, hận không thể dùng chiếc gậy ba-toong trong tay đập đập nó vào đầu Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm lại đưa mắt ra hiệu rồi đi đến trước mặt, yểu điệu bảo vệ Mộ Bắc Ngật, “Ông nội, ông đừng giận nữa, cháu biết Bắc Ngật gần đầy có chút hiểu lầm với chúng ta.”
“Hiểu lầm? Chuyện đã làm tổn thương Cố Tiểu Mạch và Nám Nám, sự hợp tác của các người thật sự rất liền mạch, Cố Lan Tâm.” Mộ Bắc Ngật cụp mắt xuống, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn sự tức giận cuồn cuộn.
Cố Lan Tâm nghe vậy, nét mặt của cô ta đã thay đổi rõ rệt đến mức tái nhợt, chỉ nhìn thấy giọng nói thờ ơ của Mộ Bắc Ngật ở trên đỉnh đầu mình, “Cô nghĩ giả vờ có lòng để cứu Nám Nám ra thì tôi sẽ không nghi ngờ cô sao, những ông già nông dân đó tôi đã giữ lại hết rồi, Cố Lan Tâm.”
“Ông nội, ông có chắc là ông đang cần tìm một cô cháu dâu vừa có đức vừa có trí, hay là một người bạn có thể đồng mưu với ông vậy?”
Mộ Bắc Ngật nói vài câu thì có thể hiểu rõ được kế hoạch của lão Mộ và Cố Lan Tâm một cách rõ ràng, một chút dây dưa cũng không có.
Lão Mộ nheo mắt, càng thêm phần sắc bén, “Mộ Bắc Ngật, mày…”
“Ông nội dám qua mặt cháu một lần thì đừng trách cháu qua mặt lại, ông nội muốn quay về quản lý của Mộ Thị thì cũng được, nhưng vẫn phải tùy xem ông có thể thu lại được hay không.”
Sau khi nói xong, Mộ Bắc Ngật tự mình nói rõ ra thái độ của mình, và giải thích thái độ, trực tiếp dùng lời để ngăn chặn âm mưu của lão Mộ!
Sắc mặt Cố Lan Tâm trở nên tái mét, chỉ có thể nhanh chóng thay đổi chiến thuật, “Bắc Ngật, anh đừng chọc giận ông nội nữa có được không, ông nội không hề thực sự muốn quay về công ty, em biết anh thích Cố Tiểu Mạch, em tác thành cho hai người có được không, Bắc Ngật em tác thành cho hai người, chỉ cần anh hãy để cho đứa con của em được bình an sinh ra đời, chúng ta có thể kết hôn xong rồi ly hôn mà, có được không, cái gì em cũng không cần nữa, chỉ cần anh đừng làm ông nội tức giận!”
Lão Mộ trong nháy mắt như bừng tỉnh, ngón tay siết chặt, “Mộ Bắc Ngật, cháu đừng quên là trên mặt pháp luật Mộ Thị vẫn là Mộ Hải ta, chứ không phải cháu, cho dù cháu muốn cướp thì cũng phải đợi ta chết thì mới có thể nhận được di chúc, nếu cháu nhất định kiên quyết phản đối ra thì ta dám bảo đảm nhất định sẽ làm cho cháu thương tích đầy mình, không phải cháu thích người phụ nữ đó sao? Cháu dám để bệnh tình của con gái cô ta rơi vào nguy hiểm không?”
Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật có chút lạnh lùng, lão Mộ tiếp tục đưa ra yêu cầu, “Lúc này ta chỉ cần đứa con của Lan Tâm, những thứ khác ta không quan tâm, chỉ cần con bé bình an sinh đứa trẻ ra thì muốn ly hôn hay không thì cũng tùy cháu, nhưng lúc này đừng có làm ra chuyện hỗn độn.”
Cố Lan Tâm đáng thương nhìn Mộ Bắc Ngật, trên mặt Mộ Bắc Ngật có một gợn sóng không thể giải thích được sau đó khóe môi xuất hiện một nụ cười giễu cợt.
Thật vậy, nếu bây giờ xử lý họ thì có phải là quá dễ dàng cho họ rồi không.
Nếu đã muốn chơi, vậy thì mọi người đừng ngại sa lầy vào cùng nhau.
“Ông nội đã nói như vậy, cháu cũng không có gì để phản đối.” Mộ Bắc Ngật nói một cách đầy ẩn ý, cảm xúc đang ẩn giấu trong đôi mắt cũng chỉ có anh biết được!
Khi Cố Lan Tâm nghe thấy Mộ Bắc Ngật thở phào nhẹ nhõm thì cũng âm thầm thở phào.
Mộ Bắc Ngật không thèm quay đầu lại mà rời khỏi nhà họ Mộ, lão Mộ từ từ làm một cử chỉ trên cổ của mình với Cố Lan Tâm.
Sáng hôm sau, Cố Tiểu Mạch tỉnh dậy ở nhà họ Nam, đêm qua tinh thần của cô có chút bất ổn, cô liên tục rơi vào những cơn ác mộng kinh hoàng.
Nam Thần An vốn muốn đi đón Nám Nám, nhưng đã bị Mộ Bắc Ngật đón về trước rồi.
Thái độ của Mộ Bắc Ngật rất cứng rắn, “Muốn đón Nám Nám về thì cùng được, nhưng anh phải để Cố Tiểu Mạch đích thân đến đón!”
Nam Thần An tức tối đi thẳng về nhà họ Nam.
Mục tiêu hàng đầu của anh lúc này là giữ chân Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch trong giấc ngủ sau vì cơn đau đầu dữ dội đã tỉnh lại, rõ ràng là nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, không nóng cũng không lạnh, nhưng toàn thân Cố Tiểu Mạch lại đổ mồ hôi đầm đìa, trên tay còn có vết bầm tím, Cố Tiểu Mạch đau đầu nhìn thoáng qua, liền biết rằng đó là vết thương để lại sau chuyện xảy ra vào tối qua.
Cố Tiểu Mạch động đậy đôi chân đang run rẩy bước xuống giường, sau đó thì nhớ đến Nám Nám, Nám Nám lúc này đang ở đâu?
Khi Cố Tiểu Mạch với đôi chân trần lao xuống cầu thang, Nam Thần An đang nấu bữa sáng trong bếp, nhìn dáng vẻ cau có của Cố Tiểu Mạch thì liền nói với cô với giọng nói cưng chiều và bất lực: “Sao em không đeo dép vào? Sàn nhà rất lạnh.”
“Anh Nam, tối qua làm phiền anh rồi.”
“Tiểu Mạch, đợi qua khoảng thời gian này thì hãy đi cùng anh đến làm một chút trị liệu tâm lý, nếu không anh sợ...”
Sắc mặt của Cố Lan Tâm trùng xuống, nhắm mắt lại, “Anh Nam, em biết anh có ý tốt.”
“Nguyên nhân gây nên bộc phát có phải là em đã biết được điều gì? Anh đã nghe nói về chuyện của Mộ Thị, lúc đó người giữ em dưới tầng hầm là lão Mộ phải không? Tiểu Mạch, Cố Lan Tâm và lão Mộ đều là những người bên cạnh Mộ Bắc Ngật, họ giống như rắn độc vậy, trong bóng tối dùng đôi mắt hận thù nhìn chằm chằm vào em để rình cắn em một cái, ở bên cạnh anh ta thực sự nguy hiểm, Tiểu Mạch.”
“Em biết.” Cho nên, cô đã nghĩ đến việc chạy trốn, vạch rõ khoảng cách, nhưng hết lần này đến lần khác, cô lại chìm đắm vào.
Cố Tiểu Mạch vô thức tránh chủ đề này, nhìn quanh tìm bóng dáng của Nám Nám, “Anh Nam, Nám Nám tối qua có ở đây không?”
Nhắc đến chuyện này, tay cầm đĩa của Nam Thần An cứng đơ lại, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn.
Sự im lặng của anh ta khiến Cố Tiểu Mạch hiểu ra điều gì, cô chậm rãi hỏi: “Là bị Mộ Bắc Ngật đưa đi rồi sao?”
“Ừm!”
“Để em đi tìm anh ta.” Cố Tiểu Mạch khẽ cắn môi, sau khi quyết định thì đề nghị.
“Tiểu Mạch, để anh đưa em đi, anh sợ em sau khi nhìn thấy anh ta thì lại trở nên kích động.”
Cố Tiểu Mạch kiên quyết nói: “Không có đâu, anh Nam, đừng lo lắng quá, em đi tìm Nám Nám trước đây.”
Khi cô gặp Mộ Bắc Ngật từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình phải chịu kích động, Cố Tiểu Mạch biết điều đó.
Lúc này đi tìm Nám Nám cũng là muốn nói rõ toàn bộ cho Mộ Bắc Ngật nghe, còn ân tình của Nam Thần An, cô không thể trả nổi, càng không thể an tâm mà chấp nhận.
Cố Tiểu Mạch bắt taxi đi suốt quãng đường, trong quá trình đến nhà họ Mộ, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến việc lựa chọn những câu từ để chốc nữa gặp anh.