Đây là sự lựa chọn của cô, cô nên chấp nhận và chịu đựng.
Cố Tiểu Mạch mím môi, cô không lên tiếng biện minh cho mình, nhưng 100 vạn đó, cô sẽ không nhận, Cố Tiểu Mạch quay người bước từng bước đi ra bên ngoài.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vẫn lạnh lùng và u ám, anh nghe tiếng bước chân của Cố Tiểu Mạch đang xa dần.
Cố Lan Tâm chăm chú quan sát biểu cảm của Mộ Bắc Ngật, cô ta vui vẻ nói: “Bắc Ngật, váy cưới đã thiết kế xong rồi, ngày mai chúng ta đi xem chất liệu nhé, dù sao cũng sắp đến hôn lễ của chúng ta rồi.”
Mộ Bắc Ngật nhìn ông Mộ với ánh mắt lạnh lùng: “Ông nội, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Nói xong, anh hất tay Cố Lan Tâm ra, chủ động đi về phía phòng sách, ông Mộ chống gậy batoong, ánh mắt sâu thẳm, nếu anh dám làm phản thì đừng trách ông ta độc ác!
Đến phòng sách, ông Mộ trầm giọng lên tiếng trước, “Bắc Ngật, đây là giới hạn cuối cùng của ông, cháu đừng có gây rắc rối cho ông nữa.”
Mộ Bắc Ngật đứng quay lưng với ông Mộ, anh mấp máy, “Ông nội cho rằng cháu đề nghị hủy hôn ước chỉ là đùa thôi phải không?”
Chỉ một câu nói liền khiến ông Mộ nổi giận đùng đùng, ông Mộ nhấc gậy batoong lên định đánh về phía Mộ Bắc Ngật, nhưng lần này Mộ Bắc Ngật phản ứng rất nhanh, anh né người ra, chiếc gậy batoong đập vào một bức tranh nổi tiếng và đắt tiền!
Khung kính vỡ tan tành.
Ông Mộ kinh ngạc, ông ta vô cùng tức giận, Mộ Bắc Ngật bắt đầu làm trái ý của ông ta rồi.
Mộ Bắc Ngật quay người lại nhìn ông Mộ, “Ông nội, cháu và Cố Lan Tâm không thích hợp để kết hôn.”
“Khốn nạn! Cháu đừng có nói với ông là vì người phụ nữ vừa nãy, một người phụ nữ thấy tiền là mắt sáng lên, đầu óc cháu có vấn đề à, Mộ Bắc Ngật, ông nói cho cháu biết, bây giờ cháu vẫn còn chưa có khả năng để làm trái với mệnh lệnh của ông!”
Hơ hơ, nếu ở bên cạnh người phụ nữ vừa nãy, Mộ Bắc Ngật sẽ không chịu sự khống chế của ông Mộ nữa, cái ý nghĩ muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc này ông Mộ phải diệt bỏ ngay lập tức!
Mộ Bắc Ngật chau mày, “Ông nội, ngay từ đầu cháu đã biết, cháu chỉ là bàn đạp của Mộ Thiếu Lãnh, điều đó chứng tỏ cháu vẫn còn có giá trị, nếu ông muốn Mộ Thị có thể yên ổn thì tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện của cháu, mong ông sẽ hợp tác.”
Lời vừa dứt Mộ Bắc Ngật không nói thêm gì nữa, lướt qua ông Mộ đi ra ngoài, tuyên chiến một cách quang minh chính đại, thách thức giới hạn của ông Mộ!
Chỉ vì lần này ông Mộ đã động đến người quan trọng của anh, lúc đi qua người ông Mộ, Mộ Bắc Ngật có thể cảm nhận được cơ thể ông Mộ run rẩy một cách rõ ràng, anh nói: “Theo một nghĩa nào đó, cháu và ông nội là hai cá thể giúp đỡ nhau chứ không phải bị sự kìm hãm của đối phương.”
Từng câu từng chữ cảnh cáo, từng câu từng chữ đâm vào tim. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lúc Mộ Bắc Ngật ra khỏi phòng sách, mặt lạnh như băng, Cố Lan Tâm ngồi ở trên ghế sofa, Mộ Bắc Ngật coi như không nhìn thấy cô ta, đi thẳng ra ngoài.
Cố Lan Tâm vội vàng đứng lên, gọi một tiếng, “Bắc Ngật!”
Mộ Bắc Ngật giống như không nghe thấy, Cố Lan Tâm nhìn bóng lưng rời đi của anh.
Mộ Thiếu Lãnh về nhà liền cảm nhận được sự kỳ lạ trong nhà, Cố Lan Tâm tủi thân buồn bã ngồi ở đó khiến Mộ Thiếu Lãnh lộ ra bộ mặt mỉa mai chế nhạo.
Nhà cũ nhà họ Mộ nằm ở chân núi, phong cảnh hữu tình, dân cư thưa thớt.
Cố Tiểu Mạch một mình bước đi trên đường nhưng không có tâm trạng để ngắm cảnh hai bên đường, từ lúc ra khỏi nhà họ Mộ cô vẫn còn sững sờ ngơ ngác, cô đi về phía trước như một cái xác không hồn.
Nếu nói không vui thì đó là giả, lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật tức giận Cố Tiểu Mạch mới phát hiện ra cô chỉ là đang lừa người dối mình mà thôi, đến lúc anh thật sự lạnh lùng với cô, cô lập tức cảm thấy thất vọng và đau khổ.
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn sang bên đường, để mặc gió thổi vào mặt, cô muốn làm dịu đi cảm xúc của mình.
Cô một mình lẻ bóng đi cả nửa ngày vẫn không nhìn thấy một chiếc xe đi qua, hơn nữa trời đang tối dần, lúc đến thì gọi được xe nhưng lúc về thì chẳng thấy bóng dáng một chiếc xe taxi nào cả.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên đến nhà cũ nhà họ Mộ, cô còn bị Cố Lan Tâm mỉa mai một hồi, hôm nay nhìn thấy Cố Lan Tâm ở nhà họ Mộ được ông Mộ cưng chiều, Cố Tiểu Mạch bĩu môi, cô ngưỡng mộ Cố Lan Tâm, ngưỡng mộ cô ta được gia đình yêu thương, có người đứng về phía cô ta, từ bé đến lớn không cần lo lắng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng lái xe, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trong túi còn có bản hợp đồng mà Cố Tiểu Mạch đã ký tên.
Anh nhìn về phía trước, sau đó chợt nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang đi trên đường, đôi mắt đen ngòm có chút tức giận và phẫn nộ.
Cố Tiểu Mạch nghe thấy tiếng bánh xe đang lăn trên đường, đây là chiếc xe đầu tiên cô nhìn thấy suốt cả một đoạn đường dài, nhưng lúc cô quay đầu lại nhìn…
Chiếc xe đó bỗng nhiên tăng tốc lao về phía trước, đúng chỗ có vũng nước, ngay giây sau, Cố Tiểu Mạch bất ngờ hét lên một tiếng!
Nước bắn tung tóe lên người Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch lùi về sau một bước, chiếc xe đó đã đi qua cô, càng lúc càng xa!
Cố Tiểu Mạch ngây người tại chỗ, chỉ cần nhìn đuôi xe Cố Tiểu Mạch cũng có thể nhận ra đó là xe của ai, có cần xả giận lên người cô như vậy không??
Mặc dù lúc Cố Tiểu Mạch ở nhà cũ nhà họ Mộ, cô không dám nhìn phản ứng của Mộ Bắc Ngật nhưng cô không ngờ anh lại trả thù cô một cách trẻ con như thế!
Hôm nay cô mặc váy trắng, nước bắn lên người cô, gần như ướt sũng, Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, “Cố Tiểu Mạch, đã nói từ sớm là đừng có ăn nói linh tinh rồi, lần này hay rồi, chọc tức người đàn ông tốt bụng và chẳng bao giờ nóng nảy!”
Thậm chí Cố Tiểu Mạch còn nắm chặt tay, buồn bực vỗ vào váy của mình.
Lúc Cố Tiểu Mạch cúi đầu lẩm bẩm một mình thì chiếc xe đó đã quay đầu lại, một cú đạp phanh, Rolls-Royce dừng lại trước mặt cô một cách chuẩn xác.
Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra bộ mặt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật.
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói như thể ra lệnh, “Lên xe.”
Hừ, Cố Tiểu Mạch không hiểu nổi hành động của Mộ Bắc Ngật, cô nhất thời đứng bất động như khúc gỗ, anh nghiêng đầu nhìn cô mỉa mai: “Làm sao? Vừa mới ký tên xong liền duy trì khoảng cách sao? Bên A vẫn còn chưa ký tên, cô không nhận được 100 vạn đâu.”
Lại nhắc đến chuyện vừa nãy, Cố Tiểu Mạch cảm thấy trong tim mình đang nổi sóng to gió lớn, khuôn mặt đỏ lên.
Nhưng lọt vào mắt Mộ Bắc Ngật lại giống với chột dạ, giả dối, giả tạo!
Không ngờ cô lại ký tên vào đó, Mộ Bắc Ngật không chỉ tức giận mà còn cực kỳ phẫn nộ!
Thấy Cố Tiểu Mạch không trả lời, Mộ Bắc Ngật kéo phanh tay, “Nếu cô không lên xe thì đến đêm cũng không về đến bệnh viện, tôi dám đảm bảo rằng chỗ này không có chiếc xe taxi nào đi qua cả.”
Cố Tiểu Mạch đương nhiên là biết điều này, chỉ là anh đang tức giận như vậy, Cố Tiểu Mạch sợ mình sẽ bị anh lột da xẻ thịt, đến một cục xương cũng không còn.
Có điều Cố Tiểu Mạch rất biết điều, sau khi nghe Mộ Bắc Ngật nói câu đó, cô lập tức mở cửa xe bên ghế phụ lái rồi ngồi vào bên trong, ngoan ngoãn như một bé học sinh cấp một.
Trong xe quả nhiên ngập tràn mùi nguy hiểm, Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn về phía trước, tim đập thình thịch, trong lòng thấp thỏm không yên.
Mộ Bắc Ngật không khởi động xe, Cố Tiểu Mạch mạnh dạn nghiêng đầu qua nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, “Không, không đi sao?”
“Dây an toàn.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh không nhìn cô nhưng lại biết cô chưa thắt dây an toàn.
Đây cũng là điều khiến Cố Tiểu Mạch hoang mang, Cố Tiểu Mạch vội vàng “Ờ” một tiếng rồi thắt dây an toàn.
Sau khi “cạch” một tiếng, chiếc xe lao nhanh về phía trước như cung tên, nhanh đến mức Cố Tiểu Mạch cảm thấy hoa mắt nhưng cô gắng không hét lên.
Anh lái xe thật đáng sợ, không ngờ trong thành phố không ai hạ cửa kính xuống chửi anh…
Tại sao Cố Tiểu Mạch lại có tâm trạng để nghĩ đến vấn đề này chứ, cô không phải nên quan tâm Tổng giám đốc Mộ ở bên cạnh đang cực kỳ phẫn nộ sao?
Tim nhảy lên tận cổ họng, đến lúc chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, tim của Cố Tiểu Mạch mới từ từ chậm lại, cô ngồi trên xe với vẻ mặt hoảng hốt ngỡ ngàng, Cố Tiểu Mạch vội vàng chào tạm biệt, “Tổng giám đốc Mộ, tôi xuống xe đây!”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch mở cửa, vội vàng bước xuống.
“Aa!”
Dây an toàn đã kéo cô lại, cô lại quên mất cô vẫn chưa tháo dây an toàn, cô hét lên một tiếng rồi vội vàng tháo dây an toàn ra.
Bàn tay bị một bàn tay lạnh lùng giữ chặt.
Từ lúc lên xe đến bây giờ, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt của mình, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, lạnh lùng nói, “Đóng cửa lại.”
Ba chữ ngắn gọn đơn giản, vừa giống như mệnh lệnh vừa giống như một câu nói hững hờ.
Cố Tiểu Mạch cố chấp muốn xuống xe cũng được, nhưng bọn họ sẽ không có bất kỳ… kết quả gì nữa.
Cố Tiểu Mạch nuốt nước bọt, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh Cố Tiểu Mạch chỉ có thể đóng cửa lại, mặt của Mộ Bắc Ngật không thay đổi nhưng anh cười nhẹ trong lòng, cô vẫn còn biết sợ người.
Mộ Bắc Ngật nhếch mép, “Cố Tiểu Mạch, cái giá mà tôi trả cho cô, cô không muốn nhận, đúng không? Cô ký tên vào bản hợp đồng này, cô sẽ không còn là trợ lý đời sống của tôi nữa, lấy 100 vạn này để trả tiền vi phạm hợp đồng với Mộ Thị, một người thông minh như cô mà cũng có lúc hồ đồ như vậy sao?”
“Tôi…”
“Cô cho rằng bây giờ tôi vẫn còn tin vào những lời giải thích của cô à?” Không đợi Cố Tiểu Mạch lên tiếng, Mộ Bắc Ngật đã lạnh lùng ngắt lời.
Cố Tiểu Mạch mở to đôi mắt vô tội, rõ ràng là anh không cho cô cơ hội nói chuyện.
Phật đã nói, gặp chuyện phải bình tĩnh, không được hoang mang lo lắng.
Thế nên Cố Tiểu Mạch khôi phục lại ánh mắt hững hờ, nhìn anh không chớp mắt.