Cũng đúng vào lúc này, Mộ Bắc Ngật vẫn ép sát Cố Tiểu Mạch, giữa hai người không có khe hở nào cả, sống lưng Cố Tiểu Mạch lạnh toát, vừa mới thoát khỏi hang hổ thì lại rơi xuống hố.
Cố Tiểu Mạch liếm môi, lo lắng nhìn Mộ Bắc Ngật, cô còn sót lại chút ý thức, “Hình như không liên quan đến anh mà phải không?”
Không liên quan? Thế sao?
Mộ Bắc Ngật nở nụ cười chế giễu, anh nhìn Cố Tiểu Mạch, anh hận không thể nhốt cô trong tim mình, anh thốt ra từng chữ từng chữ rất rõ ràng, “Không liên quan đến tôi? Bây giờ tôi đưa cô về chỗ của Tổng giám đốc Lâm, ok?”
Cố Tiểu Mạch hoảng hốt, hai tay ôm chặt eo Mộ Bắc Ngật, sợ hãi anh sẽ thật sự làm như vậy, Cố Tiểu Mạch lên tiếng cầu xin, “Đừng, Mộ Bắc Ngật, làm người tốt thì tốt đến cùng chứ, tôi thật sự rất cảm ơn anh đã giúp tôi, bây giờ tôi sẽ tự mình đi về.”
Cố Tiểu Mạch cực kỳ sợ hãi, quan trọng nhất chính là cái cảm giác đó trong người cô ngày càng rõ ràng, hình như muốn chiếm đoạt hết lý trí của cô, muốn cô bùng cháy.
Cô không biết cảm giác kỳ quái này từ đâu đến, cô muốn nhanh chóng rời khỏi Mộ Bắc Ngật, nếu không cô không biết mình sẽ làm ra chuyện khốn nạn gì nữa.
Cố Tiểu Mạch dùng hai tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra, Mộ Bắc Ngật không hài lòng với sự phản kháng của cô, cơ thể anh tiến lại gần hơn, không cho Cố Tiểu Mạch cơ hội chạy thoát.
“Anh… anh mau buông tôi ra, nếu không buông tôi sẽ hét lên đấy.”
“Ừ, hét lên đi, đến lúc đó chắc cô sẽ ngại thối mũi đó, tôi sẽ bảo người ta làm mờ mặt của cô ở trên báo.”
Một câu nói khiến Cố Tiểu Mạch cạn lời, Mộ Bắc Ngật là người trong giới thương nghiệp, sẽ lên trang tin tức sao?
Hình như là có…
Cố Tiểu Mạch không dám động đậy, cô mở to mắt, nhìn Mộ Bắc Ngật đầy sợ hãi.
Đến lúc cô ngoan ngoãn không phản kháng nữa, sắc mặt Mộ Bắc Ngật mới dịu đi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bàn tay của Tổng giám đốc Lâm sờ vào eo Cố Tiểu Mạch, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
Môi anh nhếch lên, anh kéo cô định đi ra ngoài, đồng thời thở dài một tiếng, có chút bất lực nói, “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Anh kéo cổ tay cô đi ra bên ngoài, hiếm có khi Cố Tiểu Mạch lại ngoan ngoãn đi theo anh, cô cúi đầu xuống, mắt nhòe đi, cô không nhìn rõ mọi thứ nhưng lại nhìn rõ bàn tay thon dài của anh đang nắm tay cô.
Cố Tiểu Mạch cảm thấy khó thở, có cảm giác như chỗ nào đó đã sập xuống, cảm giác này chiếm trọn trái tim Cố Tiểu Mạch, người cô run rẩy như bị sét đánh, giơ bàn tay còn lại lên vỗ khuôn mặt đang nóng rực của mình.
Cố Tiểu Mạch, mày nhất định là bị ma nhập rồi, tại sao lại động lòng với Mộ Bắc Ngật chứ??
Lúc đầu Mộ Bắc Ngật cầm cổ tay Cố Tiểu Mạch, sau đó nắm tay cô, mặt anh rất điềm tĩnh, không có chút ngại ngùng rung động nào cả, Cố Tiểu Mạch kinh ngạc nhìn hai tay đang nắm chặt, kinh ngạc đến mức không còn suy nghĩ được điều gì. Anh có biết anh đang làm gì không?
Lúc Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch ra khỏi khách sạn, Dịch Bách đã đợi ở trước cửa, lúc nhìn Mộ Bắc Ngật nắm tay Cố Tiểu Mạch đi ra, cậu sừng sờ tại chỗ sau đó giả vờ nghiêm túc đi đến, “Sếp, trời đã tối rồi, chúng ta đưa cô Cố về nhà trước ạ?”
“Không cần, tôi…”
“Đưa cô ta về nhà.”
Mộ Bắc Ngật biết Cố Tiểu Mạch đã dọn khỏi căn hộ, không cần điều tra, nhân cơ hội đưa cô về là có thể biết được địa chỉ nhà cô.
Mộ Bắc Ngật ngắt lời Cố Tiểu Mạch, Dịch Bách đáp lại một tiếng, sau đó mở cửa xe phía sau, Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật nhét vào xe một cách thô lỗ.
Cố Tiểu Mạch bị đẩy, đầu óc quay cuồng, có cảm giác máu đang dồn lên não.
Cô vỗ ngực, cảm giác nóng rực ngày càng rõ ràng, hơn nữa từ từ không chịu sự khống chế của cô.
Trên đường, chiếc xe rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào cả.
Cố Tiểu Mạch toàn thân nóng rực, không thể nào làm dịu mát đi, cô “giải độc” bằng cách mò tìm nút bấm hạ kính xuống.
Nhưng bây giờ đã tối, gió bên ngoài rất lạnh, hơn nữa Cố Tiểu Mạch còn mặc ít như thế, Mộ Bắc Ngật giơ tay chặn cô lại, Cố Tiểu Mạch quay người lại, bốn mắt nhìn nhau.
Da thịt tiếp xúc khiến Cố Tiểu Mạch có cảm giác như có một dòng điện chạy qua người cô.
Cơ thể Cố Tiểu Mạch run rẩy, càng nhìn Mộ Bắc Ngật cô càng muốn lao đến ôm anh, hôn anh.
Cô làm sao thế này? Lẽ nào là khao khát của một người phụ nữ lớn tuổi rồi sao?
Cố Tiểu Mạch liếm môi trước mặt Mộ Bắc Ngật…
Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, sau đó ánh mắt trở nên sâu thẳm, anh lên tiếng nhắc nhở, “Cố Tiểu Mạch.”
ĐM, giọng nói thật quyến rũ!
Cố Tiểu Mạch bị anh nắm tay, cô muốn thoát khỏi bàn tay anh, sau đó sờ theo tay anh, ngón tay di chuyển đến trước ngực anh, anh mặc áo vest đen, cúc đóng rất chỉnh tề.
Nhìn có vẻ là cấm dục, Mộ Bắc Ngật vốn đã cho mọi người cảm giác anh là người lạnh lùng, không muốn gần người khác, cái nóng rực trong người khiến Cố Tiểu Mạch to gan hơn.
Cô lẩm bẩm, “Tôi nóng lắm ý.”
Bốn chữ lọt vào tai Mộ Bắc Ngật, anh hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Cố Tiểu Mạch.
Dịch Bách ngồi ở ghế trước chuyên tâm lái xe, nhất thời không phát hiện ra, nhưng chỉ một lúc nữa cậu ta sẽ nhận ra có điều không ổn.
Mặt Mộ Bắc Ngật đen như đít nồi, nhìn ngón tay Cố Tiểu Mạch đang cởi cúc áo của anh, cô đã cởi được ba chiếc cúc ở phía trên.
Sau đó cô luồn tay vào bên trong, sờ khuôn ngực vạm vỡ của anh.
Người phụ này, tại sao lại to gan như vậy?
Mộ Bắc Ngật không phải chưa bao giờ bị người ta hãm hại, thuốc mà phát tác thì không thể nào khống chế được, lúc này, trong xe tối tăm, nhưng Mộ Bắc Ngật có thể nhìn thấy rõ sự khác lạ của Cố Tiểu Mạch, mặt cô đỏ ửng, không giống với đỏ như ngày bình thường.
Cô đang thở dồn dập, chỉ trong nháy mắt, Mộ Bắc Ngật đã hiểu ra, người phụ nữ này đã bị bỏ thuốc.
Lúc anh nhận ra điều này, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đi, lạnh đến thấu xương.
Là Cố Chấn Hải và Tổng giám đốc Lâm đã bỏ thuốc? Anh nhất thời không dám tưởng tượng, nếu anh đến chậm một bước, mọi chuyện sẽ như thế nào???
Cố Tiểu Mạch đại khái là bị thuốc khống chế, cô coi anh là thuốc giải nên mới áp sát anh tìm cách giải thoát, hiếm có khi Cố Tiểu Mạch lại gần anh như thế, còn tùy tiện sờ mó anh.
Mộ Bắc Ngật sắp không chịu đựng được nữa, anh lạnh lùng lên tiếng, “Dịch Bách, dừng xe!”
“Cái gì ạ? Sếp.”
Mộ Bắc Ngật trầm giọng nói, “Tôi bảo cậu dừng xe, sau đó xuống xe!”
Dịch Bách không dám hỏi nhiều, vội vàng dừng xe bên rệ đường, cậu ta nhanh chóng tháo dây an toàn, xuống xe.
Lúc này trên xe chỉ còn anh và Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch thở hổn hển nói, “Thật đấy, nóng quá.”
Mộ Bắc Ngật không kiềm chế được nữa, anh bế cô đặt lên chân, ghế sau rất rộng rãi, thích hợp để làm những chuyện không thể miêu tả này.
Cố Tiểu Mạch hoàn toàn mất hết lý trí, sờ mó lung tung trên người Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật đỡ người cô, thấy cô lao về phía mình, đại khái là trên người anh có hơi lạnh, Cố Tiểu Mạch chỉ muốn ôm anh để cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại không theo ý của cô, rõ ràng biết cô rất khó chịu nhưng vẫn không để cô lại gần.
“Khó chịu?” Giọng nói trầm trầm lại vang lên, Cố Tiểu Mạch thật sự yêu cái giọng này đến chết mất.
Cố Tiểu Mạch ngoan ngoãn gật đầu, sau đó yếu ớt bất lực cầu cứu, “Giúp tôi, không thoải mái…”
“Biết tôi là ai không?”
Mộ Bắc Ngật kiên nhẫn hỏi cô, đôi mắt đen như mực nhìn Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng lắc đầu, bây giờ cô cực kỳ khó chịu, người đàn ông trước mặt còn cứ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, không để cô ôm thì thôi đi còn hỏi cô những câu hỏi vô vị này nữa.
Cho dù Cố Tiểu Mạch có biết anh là ai thì lúc này cũng sẽ không ngoan ngoan gật đầu, cô vỗ nhẹ lên mặt Mộ Bắc Ngật, “Giúp tôi… nếu không, tôi sẽ đi tìm người khác.”
Cô nhìn Mộ Bắc Ngật, cô bị anh hành hạ đến mức nôn nóng rồi, nhìn Cố Tiểu Mạch định đứng lên, ánh mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm, lạnh lẽo.
Anh lập tức ôm eo Cố Tiểu Mạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Mạch, cấu vào eo cô.
“Nói tôi là ai thì tôi sẽ giúp cô, không để cô khó chịu nữa.”
“Thật… thật sao?” Cố Tiểu Mạch mắt sáng long lanh nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
“Ừ.”
“Anh là… Mộ, Bắc, Ngật.” Cố Tiểu Mạch thốt ra từng chữ rõ mồn một.
Nói xong, khóe miệng Mộ Bắc Ngật cong lên, rất tốt, anh ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, đôi môi đã quyến rũ anh cả buổi tối rồi.
Ghế sau rộng rãi, Cố Tiểu Mạch mơ màng bị anh đè xuống ghế, sau đó cảm nhận được cơn đau ập đến, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau, Cố Tiểu Mạch vừa khó chịu vừa thoải mái, cô chỉ có thể kêu lên một tiếng, nhưng không dám kêu quá to mà như tiếng kêu của con mèo.
Mộ Bắc Ngật chiếm đoạt cô một lần xong, Cố Tiểu Mạch đã mệt lả, đêm buông xuống, bên ngoài bầu trời tối tăm, đèn trên đường đã bị tắt rất nhiều, đôi mắt của Cố Tiểu Mạch ướt át, tuy trong người không nóng rực như lúc ban đầu nữa nhưng lại bị anh làm cho đau đớn.
Cố Tiểu Mạch không hài lòng giơ tay lên đập vào ngực anh, xả giận, sau đó, Mộ Bắc Ngật cầm áo vest rơi trên xe khoác lên người Cố Tiểu Mạch.