Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 55: Chương 55: Hãm hại tố cáo




Cố Tiểu Mạch muốn đẩy tay Mộ Bắc Ngật đang ôm eo cô ra, nhưng cô càng muốn đẩy ra, anh lại càng ôm chặt, còn cố tình véo eo cô một cái, cảnh cáo cô hãy ngoan ngoãn nghe lời.

Cái véo của Mộ Bắc Ngật khiến toàn thân Cố Tiểu Mạch như bị điện giật, cứng đờ.

Đi ra khỏi công ty, bước lên xe Rolls-Royce, chiếc xe nhập vào dòng xe cộ đang lưu thông trên đường.

Trước cửa hội quán, không ít xe hàng hiệu đỗ ở đó, thanh niên bay nhảy cả đêm, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nơi thích hợp nhất để giải tỏa áp lực.

Cố Tiểu Mạch xuống xe, Mộ Bắc Ngật đứng ở sau lưng cô, lúc cô sững sờ nhìn hội quán trước mắt mình, bỗng nhiên thấy lành lạnh ở cổ, cô cúi đầu nhìn xuống, một sợi dây chuyền trên cổ cô, kiểu cách đơn giản, nhưng có thể nhìn ra được nó cực kỳ đắt đỏ, đeo lên cổ trắng nõn của Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đã đưa hộp cho Dịch Bách, cô mím môi, cái này ở đâu ra vậy? Quả là nhà đầu tư, nhà đầu tư!

“Lát nữa đừng có làm mất mặt tôi” Mộ Bắc Ngật tiếp tục ôm eo cô, kéo cô lại gần anh, giọng nói lãnh đạm.

Cố Tiểu Mạch cố gắng giả vờ bình tĩnh, lúc cô cùng Mộ Bắc Ngật bước vào hội quán, tầng một có cảm giác như quán bar, đèn màu rực rỡ, vài cô gái mặc sức thể hiện sự quyến rũ của mình trên sân khấu, ánh điện nhấp nháy chiếu vào mặt khiến Cố Tiểu Mạch không mở nổi mắt, cô gắng gượng nheo mắt nhìn xung quanh.

Cái phản ứng này của cô lọt vào mắt Mộ Bắc Ngật, bất luận là những lời của Cố Lan Tâm hay Cố Chấn Hải, trong mắt họ Cố Tiểu Mạch là một người đứa con gái ham chơi, ở Anh bốn năm có luôn em bé, sau khi quay về quen biết Nam Thần An, đích thực có thể nhìn ra bản tính của Cố Tiểu Mạch.

Nhưng Cố Tiểu Mạch lúc này lờ mờ chẳng biết gì về những thứ trong quán bar và trông có vẻ không phải đang giả vờ, Mộ Bắc Ngật không phải không có tâm tư riêng, anh rất muốn tận mắt nhìn thấy đằng sau cái dáng vẻ hổ báo kia là tính cách như thế nào!

Lúc Cố Tiểu Mạch đang cố gắng quen với ánh sáng chói mắt này, bàn tay to lớn che đôi mắt của cô, làm dịu đi sự không quen này.

Cô muốn quay đầu lại nhìn, bên tai truyền đến giọng khàn khàn của Mộ Bắc Ngật, “Đi theo tôi”

Hai người cùng nhau bước vào căn phòng mà Tổng giám đốc Vương với Tổng giám đốc Vu đã đặt trước, vừa mở cửa ra, trong phòng vốn náo nhiệt bỗng nhiên yên lặng, Tổng giám đốc Vương gọi không ít các cô gái vào đây đợi, lúc nhìn thấy cô gái bên cạnh ắc Ngật, Tổng giám đốc Vương nhếch mày, đây là cô Cố Lan Tâm sao?

Tổng giám đốc Vương đảo mắt, nâng ly rượu đứng lên, nhiệt tình chào hỏi, “Tổng giám đốc Mộ, cuối cùng anh cũng đến, có điều sao hôm nay lại đưa cả cô Cố cùng đến vậy?”

“Tổng giám đốc Vương vẫn còn nhớ?” Mộ Bắc Ngật không hài lòng cái dáng vẻ háo sắc của Tổng giám đốc Vương, lạnh lùng hỏi lại.

Một câu nói khiến bầu không khí trong phòng lạnh như băng, không ai dám lên tiếng, so với sự náo nhiệt của các phòng khác đúng là một trời một vực.

Tổng giám đốc Vu khôn khéo hơn Tổng giám đốc Vương nhiều, ông ta vội vàng lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi không có ý đó, Tổng giám đốc Mộ mau vào đi ạ, mượn cái không khí này, chúng tôi muốn thương lượng chuyện làm ăn với Tổng giám đốc Mộ”

Dịch Bách đứng đợi ở bên ngoài, Mộ Bắc Ngật cùng Cố Tiểu Mạch bước vào.

Trong lòng Tổng giám đốc Vương như có ngọn lửa, ngượng ngùng cầm ly rượu quay lại chỗ ngồi, giả vờ cười nịnh bước đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, “Tổng giám đốc Mộ, cô gái đi bên cạnh ngài đúng là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không biết có uống được rượu không ạ?”

Cố Tiểu Mạch nhớ rất rõ mục đích cô đến đây, chỉ là đi cùng Mộ Bắc Ngật đến thương lượng vụ làm ăn này, cô lạnh lùng lên tiếng, “Hôm nay không phải bàn chuyện làm ăn sao?

Uống nhiều rượu sẽ lú lẫn”

Mộ Bắc Ngật yên tĩnh nhìn Cố Tiểu Mạch bắt đầu nhe nanh múa vuốt, miệng không kìm được mà cong lên, ôm chặt eo cô hơn.

Tổng giám đốc Vương sững sờ, ngày sau đó cười nhã nhặn, “Ha ha, cô gái này thật là hài hước dí dỏm, đúng đúng đúng, hôm nay chúng ta quả thực là bàn chuyện làm ăn, nhưng không vội mà! Chơi hết mình cái đã, lúc nào bàn chuyện cũng được.”

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch lạnh băng, Nám Nám vẫn còn đang ở nhà, cô không thể về nhà quá muộn.

Không được, cô phải nhờ Lục Noãn đến chăm sóc cho Nám Nám.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật dịu đi một chút, âm nhạc, tiếng đụng ly cốc sôi nổi, dân dần khiến căn phòng náo nhiệt trở lại.

Tổng giám đốc Vương ra hiệu cho các cô gái trong phòng, bắt đầu các kiểu nhảy nhót uốn éo trước mặt Mộ Bắc Ngật, một người trang điểm lẳng lơ ngồi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, tay nâng ly rượu, giọng nói ẻo lả, định ôm lấy tay Mộ Bắc Ngật, “Tổng giám đốc Mộ, chỉ bằng để em uống với ngài một ly?”

Trước đây Mộ Bắc Ngật luôn lạnh lùng, chỉ cần nói một câu, cả buổi tối không người nào dám lại gần anh.

Lúc nay, Mộ Bắc Ngật lại rất hứng thú, giao chuyện này cho Cố Tiểu Mạch giải quyết, anh dời ánh mắt đến chỗ Cố Tiểu Mạch, nói nhỏ ra hiệu cho cô.

Cố Tiểu Mạch nhận được tín hiệu, ho nhẹ một tiếng, “Tổng giám đốc Mộ của chúng tôi không dễ dãi uống rượu với người khác, ly rượu này để tôi uống thay Tổng giám đốc Mộ, nào, cạn ly”

Cố Tiểu Mạch nâng ly rượu lên, gỡ bàn tay Mộ Bắc Ngật ra để lên chân anh, ai biết được, cái tiếp xúc này, Mộ Bắc Ngật lại năm lấy tay cô không buông, tay của cô nằm trọn trong bàn tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.