Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 146: Chương 146: Không đi được




Tên thuộc hạ vứt lại một câu, sau đó dùng sợi dây thừng đánh xuống đất.

Cố Tiểu Mạch bất ngờ quá, cô sợ hãi hét lên: “Aaaaa!”

Cô ôm chặt đầu, lặng lẽ chờ đợi mình sẽ bị “hành hình”, nhưng không ngờ sợi dây không rơi lên người cô, mà lại một lần nữa đánh xuống đất, âm thanh văng vẳng bên tai cô.

Người Cố Tiểu Mạch run cầm cập, mặt cắt không còn giọt máu, cô ngồi trong đống rơm rạ, không ngừng nhích về phía sau, cho đến góc tường, cô không còn đường để thoát nữa.

“Mày cho rằng mày có thể thoát khỏi bọn tao sao? Tao cảnh cáo mày, tốt nhất là ngoan ngoan ở đây, nếu không hậu quả mày sẽ không gánh nổi đâu!”

Một lời cảnh cáo không chút kiêng nể, sau đó, hắn ngồi xuống, ánh sáng đằng sau chiếu đến, Cố Tiểu Mạch ôm chặt hai đầu gối, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, đồng thời cũng nhìn rõ khuôn mặt của tên thuộc hạ.

Không giống với những người ở trên xe du lịch, nhưng rất rõ ràng bọn họ cùng một giuộc, tên đó lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt u ám, còn có vài vết sẹo, nhìn thôi cũng đã sợ hết hồn.

Cố Tiểu Mạch sợ hãi, ai ngờ tên đó lại nhếch miệng lên nói, “Mày, nghe thấy chưa?”

Cố Tiểu Mạch bời vì quá sợ hãi, người co rúm lại, áo của cô dính máu tươi, đầu óc không ngừng quay vòng tròn, cô run run lên tiếng, mắt nhìn về phía bọn họ, “Là các người… là các người bắt Nám Nám đi đúng không, là các người đúng không?”

“Mày nói xem?”

Tên thuộc hạ có ẩn ý gì đó, nhưng nụ cười nham hiểm đó khiến Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc.

Nước mắt tuôn rơi, “Con bé chỉ là một đứa nhỏ, tại sao lại làm như vậy, tại sao các người lại làm như vậy? Trả con bé cho tôi được không?”

Nhắc đến Nám Nám, Cố Tiểu Mạch không khống chế được cảm xúc của mình, cô bỗng nhiên bò dậy, cô lao ra bên ngoài muốn đi tìm Nám Nám!

Chờ đợi cô chính là một sự trừng phạt tàn nhẫn, tên thuộc hạ mất kiên nhẫn ngoáy lỗ tay, hắn cắn chặt răng quay người lại, hắn túm lấy tóc của Cố Tiểu Mạch, da đầu cô tê liệt!

Đôi chân của Cố Tiểu Mạch mềm nhũn, bị hắn túm tóc như thế cơ thể hơi lảo đảo không vững, cô nhẫn nhịn sự đau nhức, “Anh mau buông tôi ra, tôi phải đi tìm Nám Nám, có phải Nám Nám cũng ở đây không, Nám Nám đừng sợ, Mami sẽ tìm thấy con nhanh thôi!”

Cô không ngừng gọi Nám Nám, giống như một con điên, giọng nói của cô văng vẳng bên tai cực kỳ khó chịu.

Tên thuộc hạ gầm gừ một tiếng, túm chặt tóc cô bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn, tên thuộc hạ nghiến răng cảnh cáo: “Phiền quá! Nói thêm một câu nữa tao sẽ khiến con gái mày chết không có chỗ chôn!”

“Aaaa!” Cố Tiểu Mạch gào thét, nhìn bộ mặt đắng sợ của hắn, trán lấm tấm mồ hôi, người phụ nữ sợ phát khiếp, mặt cắt không còn một giọt máu, khuôn mặt không khác gì con ma.

Cố Tiểu Mạch cực kỳ sợ hãi nhưng cô không dám lên tiếng hỏi nữa, cô rất sợ Nám Nám sẽ xảy ra chuyện! Tên thuộc hạ thấy Cố Tiểu Mạch đã ngậm miệng lại mới vứt cô sang một bên.

Cố Tiểu Mạch ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào tường, đau như búa bổ, cảm giác máu đang dồn lên não.

Cố Tiểu Mạch rên lên một tiếng, cực kỳ đau đớn.

“Đây là cái già mà mày phải trả cho việc không nghe lời.”

Căn phòng dưới hầm chỉ có một chiếc cửa đóng chặt, trời càng ngày càng tối khiến người ta nhìn không rõ thứ gì nữa, xung quanh chỉ có tiếng thở của người đàn ông, Cố Tiểu Mạch cuộn tròn ở góc tường, nhất thời không có cách nào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Bộ dạng này của Cố Tiểu Mạch đều lọt vào mắt ông Mộ, ông Mộ xem hết với bộ mặt không có biểu cảm, không có đau lòng hay không nhẫn tâm, dù sao cũng cảm thấy hài lòng vì đã trừng phạt được một người phụ nữ đã sớm cần dạy dỗ.

“Ừ, giày vò cô ta trước, tiếp tục canh trừng cho tôi, không được để xảy ra điều gì, các người đi theo tôi đã nhiều năm rồi, chắc là biết hậu quả của việc làm hỏng chuyện đúng không?” Ông Mộ trầm giọng khàn khàn nói, nhưng vẫn không hế mất đi khí thế, giọng điệu nồng nặc sự cảnh cáo.

Thuộc hạ gật đầu đáp: “Ông Mộ, chúng tôi nhớ rồi ạ.”

“Đi đi!”

Sau đó ông Mộ đi ra khỏi phòng sách, Mộ phu nhân đang ngồi trên ghế sofa, lúc nhìn thấy ông Mộ, bà ta vội vàng đứng lên và lên tiếng nhắc: “Bố, cô chủ nhà họ Cố gọi điện đến ạ.”

Lúc nói lời này, ánh mắt Mộ phu nhân đều là sự nham hiểm.

Ông Mộ nhíu mày không vui, nhìn điện thoại trong tay Mộ phu nhân, từ lúc nào mà Mộ phu nhân lại to gan đến mức dám nghe điện thoại cho ông ta?

Ông ta nhìn Mộ phu nhân với ánh mắt trách móc, sau đó bước đến trước mặt Mộ phu nhân, ông ta nhận lấy điện thoại đi đến chỗ khác, nghe điện thoại của Cố Lan Tâm.

Vừa nãy Mộ phu nhân nghe điện thoại của Cố Lan Tâm, nghe thấy giọng nói nôn nóng của Cố Lan Tâm, ánh mắt từ từ hiện lên sự sắc sảo và lanh lợi.

Cho đến khi nghe thấy ông Mộ trầm giọng dặn dò, “Có thể hành động rồi, gọi điện thoại bảo nó đến!”

Mộ phu nhân nắm chặt tay, không biết đang nghĩ gì đó.

Nói chuyện với ông Mộ xong, Cố Lan Tâm tiếp tục uống rượu ở quán bar, đã bao lâu cô ta không gặp Mộ Bắc Ngật rồi?

Mộ Bắc Ngật không đến tìm cô ta lấy một lần, thậm chí còn không gọi điện thoại cho cô ta, cô ta chỉ có thể mượn rượu để mạnh dạn hơn.

Dù sao cô ta cũng không vui, uống say rồi có khi lại nhận được sự đồng cảm của Mộ Bắc Ngật cũng nên!

Cố Lan Tâm lắc lư ly rượu trong tay, trong lòng suy nghĩ điều gì đó, cô ta cầm điện thoại gọi cho Mộ Bắc Ngật.

Lần đầu tiên không có người nghe, Cố Lan Tâm tiếp tục gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Cô ta không cam tâm, đến lúc Mộ Bắc Ngật nghe điện thoại, Cố Lan Tâm dịu dàng lên tiếng: “Bắc Ngật… anh đang ở đâu, đến đón em được không?”

Mộ Bắc Ngật ở bên kia nhíu mày, Cố Lan Tâm chủ động vác xác đến?

“Em đang ở đâu?”

Cố Lan Tâm ngoan ngoan nói ra địa chỉ của mình, cố gắng không dịu dàng ngoan ngoãn như trước mà học cách nói chuyện giống với Cố Tiểu Mạch, hơi nghịch ngợm một chút.

Cô ta ngà ngà nói, “Bắc Ngật, anh đến đón em đi, em là vợ sắp cưới của anh, rất lâu không gặp anh rồi, anh không nhớ em à, anh có biết em rất nhớ anh không, em rất yêu anh không…”

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng lúc càng tối sầm, anh chắc chắn Cố Lan Tâm đã say tí bỉ, ánh mắt anh hiện lên sự không vui, “Lan Tâm, về sớm đi, nếu không sẽ không an toàn đâu.”

Một người phụ nữ ở quán bar uống rượu nguy hiểm như thế nào có ai không biết chứ, nhưng Mộ Bắc Ngật lại lạnh lùng ngối ở trên xe, không hề có ý định đến đón cô ta.

Nhưng Cố Lan Tâm bám dính lấy anh, bắt Mộ Bắc Ngật phải đến đón cô ta nếu không cô ta sẽ tiếp tục uống rượu.

Tối nay Cố Lan Tâm có mục đích, cô ta muốn trao mình cho anh, chỉ cần có thể lên giường, Cố Lan Tâm mới có thể nắm chắc mọi thứ trong tay, nghĩ đến đây, Cố Lan Tâm nắm chặt bàn tay của mình.

Cô ta không ngờ Mộ Bắc Ngật không chút nể nang: “Anh còn có việc, anh không đi đón em được, nếu em không muốn gặp chuyện thì gọi người đến đón, Lan Tâm, đừng tự làm bẽ mặt chính mình.”

Nói xong, không đợi Cố Lan Tâm có bất cứ phản ứng gì, Mộ Bắc Ngật đã tắt điện thoại, không chút nể nang.

Mộ Bắc Ngật tắt điện thoại xong, anh vứt điện thoại sang một bên, trên màn hình hiện thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Cố Lan Tâm, còn Mộ Bắc Ngật thì gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Cố Tiểu Mạch!

Một mình ngồi trong xe, tâm trạng Mộ Bắc Ngật vô cùng tệ, cuối cùng anh vẫn đẩy Cố Tiểu Mạch vào chỗ nguy hiểm?

Mộ Bắc Ngật hừ lạnh một tiếng, anh phẫn nộ nắm chặt tay đập xuống vô lăng, sau đó mở cửa ra đi vào nhà.

Căn phòng khách rỗng rãi nhưng không có bóng dáng của Cố Tiểu Mạch, thậm chí còn không có một dấu vết gì cả.

Mộ Bắc Ngật đứng ở đõ, bỗng nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, anh quay người đi đến cửa lớn, nhờ ánh sáng điện thoại, anh chăm chú quan sát dấu vết trên khóa cửa.

Anh nheo mắt đầy nguy hiểm, anh nhĩn thấy rõ trên đó có vết bị cạy ra, có người đã đến sao?

Lúc này Mộ Bắc Ngật giống như một con sư tử rất dễ nổi giận, chỉ cần lại gần một bước anh sẽ gầm gừ giận dữ.

Anh nắm chặt hai tay, hơi lạnh trên người lan tỏa ra xung quanh, trong người ngập tràn lửa giận, cùng với màn đêm tăm tối trông anh đáng sợ giống như Asura trong địa ngục.

Còn Cố Tiểu Mạch luôn không cam tâm, cô luôn tìm cơ hội để trốn thoát nhưng chỉ nhận lại những trận đòn đẫm máu.

Tên thuộc hạ không chút lưu tình, hắn liên túc đánh lên người Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nằm bệt xuống đất, “Tôi sẽ chết ở đây, đúng không?”

Đôi mắt trắng toát nhưng cô lại bật cười, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tên thuộc hạ cười lạnh, “Mày muốn chết ở đây à?”

Cố Tiểu Mạch nghe giọng nói lạnh lẽo đó, cô cười chế nhạo: “Tôi còn có thể trốn khỏi đây sao? Nếu tôi chết ở đây, tại sao không để tôi chết một cách rõ ràng, là Cố Lan Tâm phái các người đến đây, hay là…”

Nhắc đến Cố Lan Tâm, tên thuộc hạ lập tức thay đổi sắc mặt, hắn không thể để Cố Tiểu Mạch tiếp tục đoán nữa, nếu không sớm muộn cũng đoán được ông Mộ.

Trước giờ ông Mộ làm việc đều rất kĩn kẽ, giải quyết sạch sẽ, không bao giờ làm lộ thân phận của mình.

Lần này cũng sẽ như thế.

Cố Tiểu Mạch lên tiếng cũng chỉ là để chọc tức tên thuộc hạ, tên thuộc hạ cầm một chiếc xích lên, sắc mặt u ám đi về phía Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch nhìn tên thuộc hạ với ánh mắt hoảng hốt, mặt toàn là bùn đất và máu me, cơ thể bất giác lùi về phía sau.

Tên thuộc hạ xoay cổ, vang lên tiếng “rắc rắc”, “Mày không biết điều chút nào, chỉ muốn bỏ trốn, phải… trói mày lại mới được đúng không?”

Hắn nhếch miệng cười nham hiểm, hắn bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nhích về phía sau nhưng bị tên thuộc hạ nắm chặt cổ tay kéo lại.

“Xoạt” một tiếng, cơ thể Cố Tiểu Mạch bị hắn kéo lê trên mặt đất, hắn trói tay Cố Tiểu Mạch bằng chiếc xích, Cố Tiểu Mạch liên tục vùng vẫy, miệng không ngừng nói: “Đừng, đừng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.