Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 74: Chương 74: Mách lẻo!




Cố Tiểu Mạch nắm tay Nám Nám đi vào tòa nhà, chiếc xe Rolls-Royce khởi động động cơ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Cố Tiểu Mạch.

Cô mím chặt môi, lông mi rậm che đi cảm xúc trong mắt, cô nghĩ, tốt nhất vẫn nên duy trì khoảng cách với Mộ Bắc Ngật.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hoàng Mai yếu ớt tỉnh dậy, bà ta di chuyển chân, cơn đau bỗng ập đến, đau đến mức Hoàng Mai không ngừng kêu lên.

Vì thế mà đánh thức Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm đang ngồi ở bên cạnh, Cố Chấn Hải mở mắt, nhìn Hoàng Mai đau đến mức cắn răng cắn lợi, bất giác lên tiếng quở trách, “Bà nhìn bộ dạng của bà đi, có còn chút nhã nhặn nào không?”

“Không phải vì đứa con gái ngoan ngoãn đó của ông đẩy tôi, lẽ nào tôi tự ngã xuống cầu thang, bây giờ Cố Tiểu Mạch không còn có tình người nữa, tôi bị thương như thế này, Chấn Hải, ông không thương tôi sao?” Hoàng Mai chống tay xuống giường ngồi dậy, nhìn Cố Chấn Hải oán trách.

Cố Chấn Hải nhíu mày, ông ta hỏi, “Tại sao hôm qua bà với Cố Tiểu Mạch lại cãi nhau?”

“Nó muốn lấy chiếc vòng ngọc, còn định xông vào phòng sách tìm, hơ hơ, cái thứ đồ tốt như vậy, chúng ta không thể đưa cho nó được.”

Cố Chấn Hải nghe xong, ông ta lưỡng lự một lúc, mắt đảo qua trái rồi lại qua phải, sau đó chuyển sang chủ đề khác, “Gãy xương rồi thì nằm viện nghỉ ngơi, những chuyện khác, sau này rồi nói.”

“Hôm qua Tổng giám đốc Mộ biết tin liền đến, chuyện của nhà họ Cố tốt nhất đừng để Tổng giám đốc Mộ biết, đỡ mất mặt nhà họ Cố.”

Cố Chấn Hải dứt lời, Hoàng Mai nhếch mày nhưng không nói gì nữa, trơ mắt nhìn Cố Chấn Hải bước ra ngoài.

Đến khi Cố Chấn Hải bước ra ngoài, Cố Lan Tâm mới mở mắt, bóp hai vai đau nhức, nhìn Hoàng Mai đã tỉnh dậy, cô ta bỗng nhớ đến chuyện chiều hôm qua, “Mẹ, hợp đồng đó là sao, hợp đồng mẹ đã ký sao lại rơi vào tay của Cố Tiểu Mạch?”

“Mẹ cũng không biết, thật là khó hiểu, nếu để bố con biết chuyện này, nói không chừng sẽ đón Cố Tiểu Mạch về nhà đó, lúc nãy mẹ nhìn thấy trong mắt bố con có chút lay động, nhất định phải giấu ông ấy.” Hoàng Mai tức giận nói.

Cố Lan Tâm nghe xong, mặt mày tối sầm, ánh mắt hiện lên sự hung dữ độc ác.

Cô ta cắn răng, “Nếu cô ta biết…”

“Lan Tâm, bây giờ mẹ nằm viện không đi đâu được, con nhất định phải giữ bí mật, không để chuyện này bị bại lộ.”

“Con biết rồi.”

Ở bên kia, Cố Tiểu Mạch bắt đầu thu dọn quần áo, Nám Nám rất vui vì sắp được đi học.

Thời gian rảnh rỗi, Cố Tiểu Mạch không quên đến các bệnh viện hỏi chuyện cấy ghép tủy sống, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có kết quả. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tiểu Mạch tạm thời vứt qua một bên, cô thu dọn được hai cái vali xong cũng đến giờ đi làm.

Cố Tiểu Mạch cầm túi sách nhìn Nám Nám đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cô hôn lên trán cô bé, “Nám Nám, bây giờ Mami phải đi làm, con ở nhà một mình ngoan nhé.”

“Nấm ơi, con biết rồi ạ, mẹ mau đi làm đi.”

Cố Tiểu Mạch lúc này mới yên tâm đi ra ngoài, sau khi ra khỏi tòa nhà, Cố Tiểu Mạch lôi điện thoại, tìm tên của Nam Thần An trong danh bạ điện thoại, nhưng cô khựng lại, nếu bây giờ cô còn làm phiền anh ta nữa thì sợ rằng cả đời này cô cũng không trả hết ân tình.

Cố Tiểu Mạch cất điện thoại, hít một hơi thật sâu, đi đến tòa nhà Mộ Thị nhưng không nhìn thấy Mộ Bắc Ngật.

Một cuộc điện thoại của ông Mộ đã gọi Mộ Bắc Ngật đi, có điều Mộ Bắc Ngật không đến nhà họ Mộ mà đến bệnh viện.

Ông Mộ có ý muốn nâng đỡ Cố Lan Tâm, lúc biết tin nhà họ Cố xảy ra chuyện liền gọi điện thoại cho Mộ Bắc Ngật, bảo anh đến thăm Hoàng Mai, Mộ Bắc Ngật mím môi, sau khi rời khỏi nhà cũ tối hôm đó, ông Mộ bỗng nhiên đối xử lạnh nhạt với anh.

Cố Tiểu Mạch bước đến sảnh lớn, nhân viên lễ tân đã quen với cô, chào hỏi rất nhiệt tình, “Hey, cô Cố.”

“Lina, chào buổi sáng.” Cố Tiểu Mạch vẫy tay chào, miệng cười chúm chím.

Cô có nụ cười ấm áp khiến người khác muốn lại gần, Lina cũng có ấn tượng rất tốt với cô, lúc ở công ty đưa cô đi rất nhiều nơi mà cô không biết.

“Tiểu Mạch, tôi thật sự rất tò mò, trợ lý đời sống của Tổng giám đốc Mộ, rốt cuộc là làm gì?”

Câu hỏi nãy khiến Cố Tiểu Mạch sững sờ, cô nhất thời không thốt lên lời, cô có thể nói hôm qua là ngày đầu tiên cô đi làm, nhưng cô không làm gì mà ngủ nửa ngày được không…

Cố Tiểu Mạch quả nhiên không thể nói những lời này, cô nở một nụ cười, “Làm những công việc đơn giản, yêu cầu làm gì thì làm cái đó.”

“Yêu cầu làm gì thì làm cái đó? Nghe thú vị thật đấy! Nhưng hôm nay Tổng giám đốc Mộ không ở đây.”

“What?” Cố Tiểu Mạch hỏi lại.

“Vừa sáng ra Tổng giám đốc Mộ đã rời công ty, nghe nói mẹ của vợ sắp cưới bị thương, Tổng giám đốc Mộ đến bệnh viện thăm rồi, tình cảm giữa Tổng giám đốc Mộ và cô Cố thật tốt mà, có thể nhận được tình yêu ngọt ngào như lúc ban đầu của Tổng giám đốc Mộ.” Lina bất giác chống cằm, bộ mặt mơ mộng.

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch tối đi, ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường, cô cười nhẹ, “Đúng là rất ngọt ngào, Lina, tôi lên tầng đây.”

“Ok, Tiểu Mạch, làm việc tốt nhé.”

Cố Tiểu Mạch rời đi, đến lúc cô bước vào trong thang máy mới thu lại nụ cười trên môi, trên mặt có chút cảm xúc gì đó, hình như có chút ảm đạm.

Có điều, cô nghĩ ra một điều, Mộ Bắc Ngật không ở đây cô sẽ thoải mái hơn một chút, không cần lúc nào cũng nhìn thấy mặt anh.

Lúc đến phòng Tổng giám đốc, cô gặp Dịch Bách, cô vẫy tay chào Dịch Bách, “Dịch Bách, cảm thấy rất lâu không nhìn thấy anh rồi.”

“Cố Cố, bây giờ cô đã trở thành nhân viên của Mộ Thị rồi, chúc mừng cô.”

“Tổng giám đốc Mộ không ở đây, tôi nên làm gì?” Cố Tiểu Mạch lên tiếng hỏi.

“Yên tâm, Sếp đã giao nhiệm vụ cho cô rồi, cô đi theo tôi.”

Lúc này, Mộ Bắc Ngật làm theo ý của ông Mộ đi đến bệnh viện, ở trong phòng bệnh, Cố Lan Tâm vốn ngồi một cách tùy ý trên ghế sofa, đôi chân dài gác lên bàn, còn Hoàng Mai ngồi trên giường ăn táo.

Thật không ngờ Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên đến, Cố Tiểu Mạch lập tức hạ chân xuống, ngồi thẳng người, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, vội vàng đứng lên đi ra đón Mộ Bắc Ngật, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng, “Bắc Ngật, sao anh lại đến đây?”

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Hoàng Mai vội vàng cất quả táo, lãnh đạm nói, “Sức khỏe của Cố phu nhân sao rồi?”

“Hóa ra Tổng giám đốc Mộ đến thăm tôi à, quý hóa quá, có Lan Tâm ở đây chăm sóc, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Nghe xong, Mộ Bắc Ngật chỉ gật đầu, còn Cố Lan Tâm ôm lấy cánh tay Mộ Bắc Ngật, dịu dàng nói, “Bắc Ngật, vừa nãy em đã nói chuyện với ông Mộ rồi, anh không cần lo lắng cho mẹ em đâu.”

“Anh đến thăm một chút thôi, anh vẫn còn đang bận việc, đi trước đây.”

“Á!” Cố Lan Tâm không ngờ, Mộ Bắc Ngật mang đồ đến thăm bệnh nhưng không nói thêm một câu, thậm chí còn không ở lại thêm một chút nữa đã chuẩn bị rời đi.

Cố Lan Tâm không cam tâm, cô ta đuổi theo, gọi Mộ Bắc Ngật đứng lại, “Bắc Ngật.”

Mộ Bắc Ngật dừng bước, lạnh lùng quay người lại, giọng nói hời hợt, “Lan Tâm, còn có chuyện gì nữa?”

“Bắc Ngật, rất lâu rồi anh… không ở bên em, em nhớ anh, hôm nay chúng ta về nhà nấu cơm được không?” Cố Tiểu Mạch lên tiếng cầu xin.

Cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật với vẻ mặt dịu dàng và yếu ớt, giọng nói mềm mại, trước đây cô ta vẫn luôn nũng nịu với Mộ Bắc Ngật như vậy, lúc đó Mộ Bắc Ngật sẽ phối hợp với cô ta.

Dẫu sau trước đây lúc Cố Lan Tâm bị thương phải nhập viện, Mộ Bắc Ngật đã từ bỏ một cuộc họp vô cùng quan trọng, vội vàng chạy đến bệnh viện, cũng vì chuyện này Kinh Đô mới truyền tai nhau chuyện Tổng giám đốc Mộ yêu cô Cố.

Bây giờ, Cố Lan Tâm dùng giọng điệu đó níu Mộ Bắc Ngật ở lại.

Nhưng câu nói sau đó của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Lan Tâm như bị sét đánh, lạnh thấu xương, “Lan Tâm, hôm khác nhé.”

Anh không nói lý do, cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô ta, thậm chí từng câu từng chữ của Mộ Bắc Ngật, từ trước đến giờ Cố Lan Tâm đều không dám chống lại mệnh lệnh của anh.

Cố Lan Tâm sững sờ đứng yên tại chỗ, đôi mắt nhòa đi, nhìn bóng lưng Mộ Bắc Ngật từ từ biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.

Rất lâu sau Cố Lan Tâm mới hoàn hồn, cô ta cắn môi, tức giận rời đi.

Nhà cũ nhà họ Mộ, ông Mộ ngồi trên ghế sofa, nhìn tờ báo đang cầm trên tay, ánh mắt sâu xa.

Cố Lan Tâm đến thăm, phá tan sự yên tĩnh của phòng khách.

“Ông Mộ.” Cố Lan Tâm gọi.

Ông Mộ nhìn thấy Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, cháu đến rồi.”

Hai người nhìn nhau, Cố Lan Tâm mím môi, có gì muốn nói nhưng lại thôi.

Ông Mộ nhìn thấy Mộ phu nhân từ trên tầng bước xuống, ông nói, “Lan Tâm, đi đến phòng sách với ông.”

Mộ phu nhân vừa mới đi xuống, ông Mộ liền đưa Cố Lan Tâm đi đến chỗ khác, trong lòng Mộ phu nhân biết, ông già này làm gì cũng đề phòng bà ta, ông coi bà ta như người ngoài.

Bà ta cố gắng bình tĩnh lại, đứng yên tại chỗ, nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng khách.

Cố Lan Tâm đến phòng sách, đi thẳng vào vấn đề, “Ông Mộ, Cố Tiểu Mạch với Bắc Ngật ngày càng thân thiết, mấy ngày hôm nay cô ta đều đến Mộ Thị, cháu… cháu sợ Bắc Ngật đã bị cô ta quyến rũ rồi.”

Ông Mộ nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt đáng sợ, “Cháu ở bên cạnh Bắc Ngật năm năm, không phải không hiểu nó. Cố Tiểu Mạch, ông cảm thấy cháu không cần nể mặt cô ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.