Hoàng Mai túm tóc Cố Tiểu Mạch, định đẩy cô xuống cầu thang.
Nám Nám đang ở dưới tầng nghe thấy động tĩnh, lập tức đi đến chỗ hành lang, nhìn thấy cảnh tưởng hai người đang vật lộn, cô bé hét lên, “Nấm, Nấm ơi!”
Cố Tiểu Mạch bị Hoàng Mai túm tóc lôi xuống dưới, ánh mắt cô lạnh đi, cô thấy mình sắp bị Hoàng Mai người đàn bà chua ngoa độc ác này đẩy xuống cầu thang…
Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực ngăn Hoàng Mai lại, thoát khỏi sự trói buộc, nhưng không ngờ, lúc xô đẩy, Hoàng Mai trượt chân, Cố Tiểu Mạch vừa mới tách bàn tay đang túm tóc mình của Hoàng Mai.
Bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, Hoàng Mai ngã, bà ta lăn xuống tầng dưới.
Nám Nám đứng ở đầu cầu thang, rất biết điều tránh ra chỗ khác, Hoàng Mai lăn xuống tầng một.
Tiếng hét thất thanh này làm kinh động đến Cố Lan Tâm đang ở trong phòng, cô ta lập tức đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Hoàng Mai đang nằm dưới sàn nhà, cô ta bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Mạch đang sững sờ ở bên cạnh, cô ta nói, “Cố Tiểu Mạch, là mày đẩy mẹ tao ngã!”
Cô ta tức giận đi đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, giơ tay lên định tát Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch phản ứng rất nhanh, cô lần nào cũng để Cố Lan Tâm tát cô chắc?
Mặc dù người đang rất đau vì bị Hoàng Mai cấu véo nhưng cô vẫn dùng hết sức lực chặn tay Cố Lan Tâm.
“Tôi không đẩy bà ta.”
“Đủ rồi!”
Giọng của Cố Lan Tâm còn chưa vang lên đã nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ.
Cố Chấn Hải từ bên ngoài về, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Mai ngã cầu thang, ông ta tức giận bước đến.
Ngước đầu nhìn thấy hai người trên tầng vẫn đang cãi nhau, Cố Chấn Hải hét vào mặt Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, mày đã điên đủ chưa, còn không mau buông Lan Tâm ra!”
Cố Lan Tâm bỗng bày ra bộ dạng tủi thân uất ức, giả vờ thoát khỏi bàn tay của Cố Tiểu Mạch, “Bố, Tiểu Mạch đẩy mẹ ngã cầu thang, vùa nãy còn định đẩy con ngã xuống cùng, bố.”
Cố Tiểu Mạch trơ mắt nhìn Cố Lan Tâm trở mặt, giọng nói tủi thân, thật là biết giả vờ mà, tài năng diễn xuất rất tốt!
Tim cô lạnh đi, cô hất tay Cố Lan Tâm ra, không ngờ Cố Lan Tâm cố tình lui về sau một bước, suýt nữa thì ngã xuống cầu thang, nhưng nhanh chóng vịn được vào bức tường đằng sau mới đứng vững được. Sắc mặt Cố Chấn Hải ngày càng khó coi, muốn cúi người xuống ôm Hoàng Mai, Hoàng Mai bị ngã toàn thân đau nhức, vừa có người động vào liền hét lên, “Đau, đau quá!”
Nám Nám đứng ở bên cạnh nước mắt lưng chòng, quả nhiên cô bé bị cảnh tượng này làm sợ chết khiếp, cô bé yếu ớt lên tiếng, “Không phải Nấm đẩy đâu, cháu nhìn thấy rất rõ, là bà này tự ngã xuống đó.”
Lúc Nám Nám lên tiếng Cố Chấn Hải mới nhận ra bên cạnh có một đứa bé mũm mĩm đáng yêu, nhìn thấy Nám Nám đứng ở đằng sau, Cố Chấn Hải kinh ngạc, ông ta bỗng sực tỉnh, đây chính là đứa con ngoài dã thú của Cố Tiểu Mạch!
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Cố Chấn Hải hiện lên sự chán ghét và coi thường, ông ta lạnh lùng ôm Hoàng Mai lên, đi ra bên ngoài.
“Mau gọi xe cấp cứu.”
Cố Lan Tâm cũng lập tức chạy xuống dưới nhà, đuổi theo Cố Chấn Hải.
Chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch và Nám Nám đang sững sờ đứng yên tại chỗ, Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn qua, dưới sàn nhà vẫn còn những sợi tóc của cô, mặt cũng bị xước, chỉ chạm nhẹ vào một cái thôi đã đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, đồng thời cũng nhìn rõ ánh mắt chán ghét của Cố Chấn Hải khi nhìn thấy Nám Nám.
Cô đi xuống tầng, Nám Nám mím môi, “Nấm ơi, ông và bà vừa nãy đều không thích con, phải không?”
“Nám Nám của chúng ta có nhiều người thích như vậy, không cần hai người họ.”
“Nấm ơi, bà kia bị thương rồi, phải làm sao ạ?”
Lông mày Cố Tiểu Mạch chau lại, sắc mặt u ám, thật ra bây giờ cô cũng không biết nên làm gì.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đã!”
Lúc Cố Tiểu Mạch và Nám Nám bước ra khỏi nhà họ Cố, Nám Nám kéo tay Cố Tiểu Mạch, “Nấm ơi, tay mẹ run run đó, chúng ta đi bệnh viện để bác sỹ khám cho mẹ nhé, được không?”
“Nám Nám, Mami không sao.”
Cố Tiểu Mạch vừa dứt lời bỗng nhận được điện thoại của Cố Chấn Hải.
Trong điện thoại, Cố Chấn Hải vô cùng tức giận, giọng nói không chút kiên nhẫn, “Cố Tiểu Mạch, mày đến bệnh viện một chuyến, chuyện của dì mày vẫn chưa giải quyết xong đâu.”
Ông ta tức giận phẫn nộ với cô, khóe miệng Cố Tiểu Mạch giật giật, rất lâu sau, mắt cô hiện lên sự mỉa mai, “Nám Nám, đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.”
Hoàng Mai bị ngã gãy chân, đau đến mức mặt mày méo mó, bị đưa đến phòng cấp cứu.
Cố Lan Tâm đứng bên cạnh Cố Chấn Hải, lo lắng nói, “Bố, lúc đấy Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực, hiển nhiên là muốn đẩy mẹ vào đường chết, nó còn đưa đứa con gái đó đến, nhìn thấy mẹ bị ngã mà không chút lo lắng, bọn họ đã lên kế hoạch từ trước rồi.”
“Đứa con gái của Cố Tiểu Mạch, đã điều tra chưa?”
Cố Tiểu Mạch đã sớm đoán được Cố Chấn Hải sẽ hỏi vấn đề này, cô ta chăm chú quan sát sắc mặt của Cố Chấn Hải, lông mày nhíu lại như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Lan Tâm vội vàng giải thích, “Đã điều tra rồi ạ, tên là Cố An Ninh, được sinh ra ở Anh, có điều Cố Tiểu Mạch rất thân thiết với một người đàn ông, lúc ở Anh ba người họ ở cùng nhau, không biết đứa bé có phải con của người đàn ông đó không.”
“Cái gì? Con nói lúc ở Anh Cố Tiểu Mạch rất thân thiết với một người đàn ông?” Cố Chấn Hải nghiêng đầu hỏi ngược lại.
Cố Lan Tâm gật đầu, thu lại ánh mắt u ám của mình.
Sáu đó lo đau đáu đứng chờ ở trước cửa phòng cấp cứu.
Cố Tiểu Mạch rất nhanh đã đến bệnh viện, cô nắm tay Nám Nám từ từ bước đến, lúc này Cố Chấn Hải mới quan sát tỉ mỉ Nám Nám, trông rất xinh đẹp nhưng ông ta không thích nổi.
Cố Chấn Hải trầm giọng nói, “Tiểu Mạch, mày có biết không chồng mà có con không tốt không? Mày ở bên ngoài ăn chơi cũng được, sao còn sinh con chứ? Bố của đứa bé là ai?”
“Chuyện của tôi không liên quan đến ông.”
“Cố Tiểu Mạch! Tao vẫn là bố của mày, mày rốt cuộc là đẻ con với thằng nào?”
“Đẻ con với thằng nào?” Mắt Cố Tiểu Mạch hoen đỏ, cô lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải, cô cũng rất muốn biết bố của đứa bé là ai, lúc đó đã nói là bù đắp vậy mà biến mất suốt năm năm.
Cố Chấn Hải thấy Cố Lan Tâm cũng ở đó, ông ta gọi Cố Tiểu Mạch đến chỗ khác nói chuyện, “Sang bên kia nói chuyện.”
Cố Lan Tâm tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Cố Tiểu Mạch nắm tay Nám Nám đi đến cuối hành lang, lúc này Cố Chấn Hải mới lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, “Tiểu Mạch, năm năm trước con cãi nhau với bố, những con đừng có quên, con vẫn là người nhà họ Cố, con không thông báo cho bố biết chuyện con có con, đưa bé không có tên có họ thì con sinh ra để làm gì?”
Cố Tiểu Mạch nắm chặt tay Nám Nám, nhìn Cố Chấn Hải ở trước mặt, cô bỗng cảm thấy buồn nôn, “Cố Chấn Hải, ông là gì của tôi? Ông có quyền gì mà quản tôi? Con bé theo họ của tôi thì cũng không liên quan gì đến ông, làm sao, cảm thấy mất mặt, vậy thì xóa tên tôi khỏi gia phả của nhà họ Cố đi, ông cho rằng tôi muốn cái họ Cố này sao? Tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Mày!”
Cố Chấn Hải chợt nổi giận, ông ta không nghĩ Cố Tiểu Mạch sẽ nói chuyện với ông ta như vậy.
Nám Nám núp sau lưng Cố Tiểu Mạch, đôi mắt long lanh, xinh đẹp kinh khủng, lúc này cô bé có chút sợ hãi, bất giác mím chặt môi.
Lúc mím chặt môi, hai chiếc má lúm hiện lên, Cố Chấn Hải sững sờ ngay tại chỗ.
Cơ thể ông ta bỗng cứng đờ, bộ dạng ban nãy của Nám Nám giống hệt Tổng giám đốc Mộ, Cố Tiểu Mạch không nói bố đứa bé là ai, mâu thuẫn với những lời Cố Lan Tâm đã nói, lẽ nào đây là con của Tổng giám đốc Mộ?
Cố Chấn Hải bất giác dấy lên nghi ngờ, năm đó người biết chuyện chỉ có ba người nhà họ Cố, những người khác không biết gì cả, thế nên họ có thể nhận ra sự khác biệt của Nám Nám.
Tâm trạng của Cố Chấn Hải bỗng trở nên phức tạp, ông ta đang nghĩ gì đó, đè phẫn nộ xuống, bình tĩnh lên tiếng, “Tiểu Mạch, con giận bố cũng không sao, nhưng con cũng không được làm ra chuyện này chứ, sao con lại đẩy dì, trước đây con không hề kích động như vậy.”
Cố Tiểu Mạch cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng của bố mình cô cực kỳ thất vọng.
“Cố Chấn Hải, tôi không đẩy Hoàng Mai, cũng không cần chứng minh mình trong sạch, hôm nay tôi đến bệnh viện là để nói cho ông biết, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Cố, ông tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi.”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch nắm tay Nám Nám quay đầu rời đi.
Nhưng cô còn chưa bước nửa bước, Cố Chấn Hải ở đằng sau gọi lại, “Tiểu Mạch, lẽ nào con không quan tâm đến mẹ con nữa sao? Mộ của bà ấy là nhà họ Mộ xây cho bà ấy.”
Một câu nói khiến sống lưng Cố Tiểu Mạch lạnh toát, cô không phản bác lại được.
Ràng buộc giữa cô và nhà họ Cố chính là mẹ cô, năm đó mẹ cô tuy đã nản lòng, buồn thương đứt ruột, nhưng trước khi chết, bà vẫn còn yêu Cố Chấn Hải, không quên nổi ông ta.
Một người phụ nữ ngốc nghếch, Cố Tiểu Mạch rơm rớm nước mắt, cô cố gắng ngước đầu lên để nước mắt không rơi xuống.
Lúc ba người quay về phòng cấp cứu, Mộ Bắc Ngật đã ở đó.
Mộ Bắc Ngật nghe nói Cố Tiểu Mạch và Hoàng Mai cùng đến bệnh viện mới chạy đến, lúc anh đến lại không nhìn thấy Cố Tiểu Mạch.
Còn Cố Lan Tâm nhìn thấy Mộ Bắc Ngật thì cực kỳ vui mừng, nước mắt bỗng tuôn rơi, chạy về phía Mộ Bắc Ngật, ôm lấy anh, buồn bã nói, “Bắc Ngật…”