Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 99: Chương 99: Quan tâm anh




Dịch Bách lạnh lùng lên tiếng, “Mày có biết người đàn ông mày chửi là ai không? Tổng giám đốc của Mộ Thị mà các người cũng dám hành động lỗ mãng? Là ai cho các người cái gan đó?”

Lúc tên cầm đầu nghe thấy câu này, sắc mặt chợt thay đổi, lộ ra sự hoảng hốt.

Tiếng kêu thảm thiết trong căn phòng dưới tầng hầm càng ngày càng lớn.

Mộ Bắc Ngật mặt lạnh lùng đi ra khỏi căn phòng, anh đi ra ngoài lâu như vậy, Cố Tiểu Mạch ở nhà không biết như thế nào rồi.

Bởi vì quá chăm chú nghĩ nên Mộ Bắc Ngật không nhìn thấy chiếc xe đỗ ở đó không quá xa, sau khi anh lên xe, chiếc xe lao đi như bay.

Cơ thể Cố Lan Tâm run rẩy, không được, cô ta nhất định phải biết Mộ Bắc Ngật đã biết ai là người thuê bọn họ chưa!

Mộ Bắc Ngật rời đi không lâu, Cố Lan Tâm có chút hoang mang khởi động xe.

Mộ Bắc Ngật quay về nhà họ Mộ, ngồi trên xe một lúc rồi mới xuống xe, từ từ đi vào trong nhà.

Lúc anh ra ngoài trời vẫn còn sáng, bây giờ quay về, trời đã tối rồi, cơ thể có chút lạnh.

Tâm trạng không vui, anh nhìn thấy Cố Tiểu Mạch cẩn thận bưng đĩa cơm rang trứng và bát cháo nóng hổi đi ra.

Cô giống như đang bảo vệ báu vật vậy, đến lúc đặt xuống bàn ăn mới thở phào nhẹ nhõm, làm xong tất cả Cố Tiểu Mạch mới nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đã quay về, không biết đứng ở đó bao lâu rồi.

Cố Tiểu Mạch cởi tạp dề, nhìn thấy anh không chớp mắt, cô có chút ngại ngùng lắp bắp nói, “Ờ… đã đồng ý nấu cơm thì phải nấu thôi, không phải sao… có điều, mùi vị có lẽ không được ngon cho lắm, anh…”

“Đồ cô làm, tôi sẽ ăn.”

Cố Tiểu Mạch vẫn chưa nói xong, Mộ Bắc Ngật đã trầm giọng lên tiếng, giọng nói không hấp dẫn như trước mà hình như có chút khàn khàn.

Lúc này Cố Tiểu Mạch mới nhìn thấy vết thương trên mặt anh, trán và mắt đều có vết thương, nhìn thấy mà đau lòng.

Cô nhất thời lo lắng, quên mất việc phải duy trì khoảng cách với anh, cô vội vàng bước đến, muốn xem vết thương của anh, “Anh… bị sao thế?”

Lúc hỏi câu này, lông mày của Cố Tiểu Mạch chau lại, ánh mắt hiện lên sự quan tâm.

Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, khóe miệng cong lên, anh hỏi, “Cô đang quan tâm tôi?”

“Bây giờ phải xử lý vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó.” Cố Tiểu Mạch kéo cánh tay anh đi đến ghế sofa.

Vết thương nhỏ này, đối với Mộ Bắc Ngật mà nói, chẳng hề hấn gì cả, nhưng nhìn thấy Cố Tiểu Mạch quan tâm anh như vậy, Mộ Bắc Ngật bỗng thay đổi ý định, để mặc cô kéo anh đi đến ghế sofa.

Mộ Bắc Ngật ngồi thảnh thơi trên ghế sofa, Cố Tiểu Mạch quay người đi tìm hộp dụng cụ y tế, nhân lúc này Mộ Bắc Ngật đưa tay xoa ấn đường.

Cố Tiểu Mạch tìm thấy hộp dụng cụ y tế trong ngăn kéo, cô lấy bông, băng gặt và thuốc sát trùng, vội vàng đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, cúi người nhẹ nhàng lau đi vết thương của anh.

“Nếu đau thì nói cho tôi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”

“Ừ.” Mộ Bắc Ngật hững hờ đáp lại một tiếng, anh ngước mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc chuyên tâm của Cố Tiểu Mạch.

Quen nhau lâu như vậy, cô chỉ đáp lại anh như thế này thôi sao?

Cũng vào lúc này, Cố Lan Tâm lái xe đi vào biệt thự nhà họ Mộ, cô ta bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ sự ấm áp.

Giọng nói dịu dàng của Cố Lan Tâm vang lên ở bên ngoài, “Bắc Ngật.”

Một bàn chân của cô ta đã bước vào phòng khách, nhưng thật không ngờ, đập vào mắt cô ta là hình ảnh Cố Tiểu Mạch đang cúi người bôi thuốc cho Mộ Bắc Ngật, còn Mộ Bắc Ngật ngoan ngoãn ngồi ở đó, cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Mặt Cố Lan Tâm cứng đờ, cô ta đứng yên tại chỗ, lạnh lùng như bị giội một gáo nước lạnh vào người.

Cố Tiểu Mạch nghe thấy, vội vàng đứng thẳng, lùi về sau một bước, cô không chú ý đến bàn uống nước phía sau, chân đập vào bàn.

“A!”

Cố Tiểu Mạch cầm thuốc sát trùng, người ngả về đằng sau, Cố Tiểu Mạch cho rằng mình sắp ngã xuống thì Mộ Bắc Ngật giơ tay, tùm lấy cổ tay cô kéo cô lại.

Cơ thể cô lao vào người Mộ Bắc Ngật, bên tai là tiếng thở đều đều của anh.

Nhưng lúc này Cố Lan Tâm lại đang ở đây, sắc mặt Cố Tiểu Mạch khó coi vô cùng, vội vàng đứng lên, sau khi chắc chắn rằng vị trí này an toan, cô mới lùi lại phía sau.

Nám Nám vừa ở trên tầng đi xuống thì nhìn thấy cảnh tượng ông chú lợi hại ôm Nấm, trong lòng bắt đầu cộng điểm cho Mộ Bắc Ngật.

Cố Lan Tâm mặt tái mét, cô ta không cam tâm gọi một tiếng, “Bắc Ngật!”

Cố Tiểu Mạch không nhìn mặt Cố Lan Tâm mà đứng im lặng bên cạnh.

Mộ Bắc Ngật từ từ đứng lên, quay người nhìn Mộ Bắc Ngật, “Sao em lại đến đây?”

Chỉ một câu nói khiến Cố Lan Tâm từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Trái tim cô ta lạnh lẽo nhưng vẫn không cam tâm đi đến trước mặt hai người, giọng nói thống khổ, “Bắc Ngật, sao Cố Tiểu Mạch… lại ở đây?”

Giọng nói của cô ta có chút run rẩy, Cố Tiểu Mạch dường như có thể cảm nhận được trái tim Cố Lan Tâm vỡ vụn khi nói câu nói đó, bi thương quá rồi!

Cố Tiểu Mạch không đợi Mộ Bắc Ngật lên tiếng cô đã nói, “Cố Lan Tâm, không phải như cô nghĩ, hôm nay tôi phải tăng ca… ờ, nói chính xác hơn chính là hôm qua tôi ở Đông Sơn gặp phải người xấu, không ngờ Mộ Bắc Ngật ở đó, anh ta cứu tôi nên chúng tôi mới đi cùng nhau.”

Cố Lan Tâm nhìn Cố Tiểu Mạch, nói với giọng điệu lạnh lùng khinh bỉ, “Thế sao? Cố Tiểu Mạch, cô chắc chắn không phải là cố tình quyến rũ Bắc Ngật, thấy cơ hội nên tìm người đến diễn kịch cùng cô`, như vậy sẽ có được sự đồng cảm của Bắc Ngật?”

“Cô cho rằng tôi giống cô, thích diễn kịch sao?” Cố Tiểu Mạch không nhịn được lên tiếng phản bác lại.

Sắc mặt Cố Lan Tâm chợt khó coi vô cùng, cô khựng lại một lúc, sau đó ôm chặt cánh tay của Mộ Bắc Ngật.

Bỗng nhiên Cố Lan Tâm nhìn thấy vết thương trên mặt Mộ Bắc Ngật, vội vàng hỏi han quan tâm, “Bắc Ngật, trán của anh bị sao thế, để em xem xem.”

“Không sao, bôi thuốc rồi.”

Mộ Bắc Ngật hững hờ đáp lại.

Mặt Cố Lan Tâm hiện lên sự lúng túng, nhưng Cố Tiểu Mạch đang đứng trước mặt, cô ta không dám bày ra bộ dạng khó coi, không muốn Cố Tiểu Mạch biết ở trước mặt Mộ Bắc Ngật cô ta ti tiện thấp kém như thế nào!

Cố Lan Tâm chỉ có thể tìm một chủ đề khác để nói chuyện, cô ta hít hà, “Cái gì bị cháy rồi, Bắc Ngật, anh ăn cơm chưa. Để em nấu cơm cho anh nhé, trước đây chẳng phải anh thích ăn cơm em nấu nhất sao?”

Nghe có vẻ là một câu nói hững hờ nhưng giọng điệu của Cố Lan Tâm không hề che giấu đi thân phận chủ nhà của mình, cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ, đang định nói, “Nếu đã như vậy thì tôi với Nám Nám đi trước đây.”

Miệng cô vừa mới mở ra, Mộ Bắc Ngật dường như đi guốc trong bụng cô, anh lên tiếng trước, “Lan Tâm, chúng ta ra ngoài.”

“Không cần đâu, tôi với Nám Nám đi là được rồi.” Cố Tiểu Mạch nhỏ giọng nói.

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, có chút lạnh lùng, tầm mắt anh đảo đi đảo lại trên người Cố Tiểu Mạch, sau đó nói, “Tối nay ở đây, ngày mai đi.” . Truyện Trọng Sinh

Nhưng Cố Lan Tâm đang ở đây, lẽ nào Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến cảm nhận của Cố Lan Tâm sao?

Nhìn thấy Cố Lan Tâm sắp nước mắt đẫm lệ, Cố Tiểu Mạch cảm thấy đau đầu, tâm trạng rất phức tạp, cảm giác chua xót muốn nuốt chửng lý trí của cô, cô từ từ lên tiếng, “Cố Lan Tâm, cô không cần nghi ngờ Mộ Bắc Ngật, hôm nay Mộ Bắc Ngật đã tự mình xem bản thiết kế váy cưới của cô, anh ta chăm chú xem từng bản từng bản một.”

Cố Lan Tâm bỗng nhiên nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt đầy hi vọng, muốn xác nhận, “Thật sao? Bắc Ngật, là thật sao?”

Mộ Bắc Ngật biết Cố Tiểu Mạch đang giúp Cố Lan Tâm thoát khỏi tình huống khó xử, trong lòng anh không còn cái tâm tư đó với Cố Lan Tâm nữa, trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện, anh hững hờ “Ừ” một tiếng, “Chúng ta ra ngoài.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng hất tay Cố Lan Tâm, quay người đi ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Cố Tiểu Mạch đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm, cô cụp mắt xuống che đi tâm trạng của mình.

“Nấm ơi…”

Giọng nói dịu dàng của Nám Nám vang lên, mở to mắt có chút thất vọng.

Ở bên nhau một ngày, tuy rằng Cố Tiểu Mạch luôn nhắc bản thân mình phải tỉnh táo nhưng cô không thể phủ nhận rằng, cô đã hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có này.

Cố Lan Tâm xuất hiện khiến Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tỉnh táo, trở về với hiện thực, làm sao cô có thể…

Cố Tiểu Mạch lắc đầu cười đau khổ.

Ở bên kia, Cố Lan Tâm đi theo Mộ Bắc Ngật đến vườn, nhìn Mộ Bắc Ngật vẫn đi ở trước mặt, Cố Lan Tâm bước thật nhanh đến ôm lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật, giọng nói dịu dàng, “Bắc Ngật…”

Mộ Bắc Ngật lúc này mới dừng bước, hất tay cô ta ra, quay người nhìn cô ta, trầm giọng nói, “Lan Tâm, sao em đến đây mà không nói trước một câu.”

Anh bỗng lên tiếng chất vấn, dường như Cố Tiểu Mạch ở nhà họ Mộ là một chuyện rất bình thường còn sự xuất hiện của cô ta lại có chút thừa thãi, mặt Cố Lan Tâm trắng bệch, đau khổ nói, “Bắc Ngật, em hình như có lý do thích hợp xuất hiện ở đây hơn là Cố Tiểu Mạch, Bắc Ngật, Tiểu Mạch là em gái của em, trước đây nó cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, mấy năm ở Anh còn sinh một đứa con, nó trước giờ đều thích chơi bời, Bắc Ngật, anh không thể… bị lừa bởi vẻ ngoài của nó.”

“Lan Tâm, anh nghĩ anh đã bảo em suy nghĩ về việc hủy hôn ước.”

Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến những lời Cố Lan Tâm nói, vẫn duy trì sự tính táo và lý trí, anh trầm giọng nói.

Tim Cố Lan Tâm lại càng lạnh lẽo, cô ta bỗng nhiên bước đến, nhìn anh với khuôn mặt bi thương, “Bắc Ngật, lẽ nào anh… thật sự không thích em nữa rồi? Năm năm trước, anh hứa sẽ không bao giờ bỏ mặc em, lẽ nào anh nói lời không giữ lời sao, Bắc Ngật, anh không được vô tình với em như vậy, không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.