Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 88: Chương 88: Tâm trạng phức tạp




Cố Tiểu Mạch không nhịn được nữa, cô bỗng hét lên, “Mộ Bắc Ngật, anh quên mất anh có Cố Lan Tâm sao? Lẽ nào bình thường cô ta không làm anh thỏa mãn sao? Anh ở bên ngoài tìm người khác, anh không thấy có lỗi với cô ta à? Cô ta ở bên cạnh anh năm năm, tình cảm sâu đậm, anh làm như thế này có xứng với cô ta không?”

Nói đến cuối cùng, Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, cô biết những gia đình ở giới thượng lưu đều rất bạc bẽo vô tình.

Bi kịch hôn nhân giữa bố cô và mẹ cô đã khiến Cố Tiểu Mạch hiểu rõ rằng bọn họ bạc bẽo như thế nào.

Kết hôn với bạn có lẽ không phải vì thực lòng yêu bạn, có lẽ vì lợi ích, có lẽ vì liên hôn giữa hai công ty, ngay cả khi kết hôn rồi, người mà anh ta yêu cũng chưa chắc đã là bạn, bên ngoài sẽ có người phụ nữ anh ta yêu.

Loại đàn ông bạc bẽo vô tình không có trách nhiệm này, Cố Tiểu Mạch không cần, thế nên năm đó lúc bỏ nhà ra đi, cô khinh thường những người đàn ông như Cố Chấn Hải, cùng một lúc làm tổn thương hai người phụ nữ.

Cơ thể Mộ Bắc Ngật cứng đờ, sắc mặt vô cùng khó coi, “Tôi không thích cô ấy.”

Chỉ đơn giản năm chữ, Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, nhưng ngay lúc cô mở miệng thì anh bỗng cúi người xuống, chặn miệng cô lại.

Lúc cô phản ứng lại, lập tức muốn đẩy Mộ Bắc Ngật ra, nhưng Mộ Bắc Ngật không nhúc nhích, đến lúc anh hôn một lúc lâu sau mới hài lòng buông cô ra.

Quả nhiên, anh không hề bài xích với chuyện tiếp xúc với cô, thậm chí mỗi lần tiếp xúc cô luôn khơi dậy dục vọng trong anh, giống như… giống như cô gái năm năm trước.

Nghĩ đến đây, mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, tâm trạng trở nên phức tạp.

Cố Tiểu Mạch tức giận lau đôi môi của mình, vốn định chất vấn Mộ Bắc Ngật nhưng Mộ Bắc Ngật đã lên tiếng trước, “Bây giờ hòa rồi nhé, chuyện tối hôm qua coi như không có gì.”

Cố Tiểu Mạch bất ngờ, cô sững sờ một lúc, Mộ Bắc Ngật vứt lại một câu, “Tôi đã chuẩn bị quần áo cho cô ở dưới nhà, cô xuống nhà thay đồ đi, sau đó ăn sáng, ăn xong tôi sẽ đưa cô về.”

Nói xong, Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi phòng.

Mộ Bắc Ngật xuống cầu thang, đi thẳng đến bếp, tim anh vẫn đập thình thịch, anh đứng yên tại chỗ, từ từ quay người lại, mắt hướng về phía tầng hai, lúc nhìn thấy Cố Tiểu Mạch một mình ở trong phòng nhảy nhót đáng yêu kinh khủng, Mộ Bắc Ngật bất giác cười nhẹ.

Mộ Bắc Ngật không muốn nhắc đến nữa, còn Cố Tiểu Mạch hiển nhiên cũng không muốn nhắc đến, thay quần áo, ăn sáng xong, Cố Tiểu Mạch vội vàng chào Mộ Bắc Ngật rồi rời đi.

Nhưng Mộ Bắc Ngật chặn lại, “Ở đây không bắt được taxi.”

Dù sao đây cũng là khu biệt thự cao cấp, đi bộ đến chỗ bắt được taxi thì cũng mệt lả, Mộ Bắc Ngật cầm chìa khóa, đi ra ngoài cùng với Cố Tiểu Mạch.

Nhưng họ không biết rằng, lúc họ rời khỏi biệt thự của nhà họ Mộ, phía xa xa có một bóng người lướt qua. Mộ Bắc Ngật đưa Cố Tiểu Mạch đến cửa nhà Lục Noãn rồi rời đi.

Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng rời đi của Mộ Bắc Ngật, cô có chút phiền muộn, lúc nãy ở nhà họ Mộ cô giả vờ không quan tâm mọi thứ chỉ để che giấu đi sự lo lắng của mình.

Lần đầu tiên cô mất kiểm soát nhưng lại không hề hối hận vì đối phương là Mộ Bắc Ngật, cảm giác kỳ lạ này khiến tâm trạng của cô rất phức tạp.

Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu rồi mới quay người đi vào nhà của Lục Noãn.

“Noãn Noãn, Nám Nám.”

Lục Noãn và Nám Nám nghe thấy giọng của Cố Tiểu Mạch, lập tức đi ra cửa, Cố Tiểu Mạch mặc một chiếc váy kín đáo, nhưng càng kín đáo Lục Noãn lại càng dễ nhận ra.

Nám Nám chống cằm, đôi mắt sáng như sao trên trời hò reo, “Oaaa, Nấm ơi, mẹ mặc bồ đồ nay đẹp quá, nhưng mà Nấm ơi, sao hôm qua mẹ không đến đón Nám Nám?”

Nám Nám không vui nói.

“Mẹ…” Cố Tiểu Mạch không thốt lên lời, sau đó chuyển sang chủ đề khác, cô xoa đầu Nám Nám, “Sao thế? Nám Nám không muốn ở cùng với dì Noãn Noãn sao?”

“Ai nói thế ạ? Nám Nám rất thích dì Noãn Noãn đó.”

“Bé ngoan, lại đây nào, moazz.” Lục Noãn ôm Nám Nám, không ngừng hôn Nám Nám, miệng Cố Tiểu Mạch giật giật, cô có nên dựng một cái biển cho Nám Nám.

Ôm một cái 100.

Hôn một cái 200.

“Được rồi, Nám Nám, con đi ăn bữa sáng mà dì Noãn Noãn làm đi đã.” Cố Tiểu Mạch cười vui vẻ đuổi Nám Nám đi.

Nám Nám đi xong, Lục Noãn nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt tra hỏi, Cố Tiểu Mạch giơ hay tay lên cao, dùng giọng nói đủ để hai người có thể nghe thấy, “Ok ok ok, tôi nói.”

“Nói nhanh, tối qua bà đi đâu chơi bời? Bộ dạng chìm đắm trong tình yêu, nhìn thôi tôi cùng thấy động lòng rồi.”

“Tối qua tôi cùng Cố Chấn Hải đi một buổi tiệc rượu, ông ta định bán tôi cho Tổng giám đốc Lâm trùm bất động sản, bốn năm mươi tuổi rồi, đầu to tai to.” Cố Tiểu Mạch ngắn gọn kể lại, giọng nói cũng bình tĩnh hơn.

Lục Noãn biết tình cảnh của Cố Tiểu Mạch, lập tức nổi giận, “Bố của bà lại… đối xử như vậy với bà, vậy sao đó thì sao, có chuyện gì?”

“Có người cứu tôi, nhưng, tôi bị bỏ thuốc nên mới xảy ra chuyện đó.” Nói xong, Cố Tiểu Mạch xoa cái đầu đau như búa bổ của mình.

“Người đó, là ai?” Lục Noãn lo lắng hỏi.

“Bà không quen, là người tôi không muốn làm phiền nhất, Mộ Bắc Ngật.” Cố Tiểu Mạch uể oải chán chường nói.

Cố Tiểu Mạch không nhận ra, Lục Noãn thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải anh Nam.

Lục Noãn lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường, ôm Cố Tiểu Mạch, đau lòng nói, “Tiểu Mạch, tuy ông ta là bố của bà nhưng ông ta không hề đối xử tốt với bà, sau này chúng ta không cần quan tâm ông ta nữa, được không?”

Một câu nói của Lục Noãn khiến Cố Tiểu Mạch nước mắt đẫm lệ, trải qua chuyện lần này, Cố Tiểu Mạch hoàn toàn mất hết hi vọng ở Cố Chấn Hải, cô chỉ cần lấy lại thứ thuộc về mẹ cô, thế là được rồi.

Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật gặp Dịch Bách xong, hai người cùng nhau đến bệnh viện.

Lúc này tâm trạng của Mộ Bắc Ngật vô cùng xấu, không hề vui vẻ thoải mái như lúc sáng mà Dịch Bách gặp anh.

Dịch Bách đưa anh đến bệnh viện, Mộ Bắc Ngật đóng cúc ở tay áo, anh bước xuống xe trước, Dịch Bách bám theo sau.

Hôm nay sai người theo dõi Mộ Bắc Ngật là thuộc hạ của Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm biết tin tối qua Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch ở cùng nhau, cô ta tức giận cắn chặt răng.

Cô ta ở trong phòng bệnh của Hoàng Mai, bộ dạng như muốn nổi trận lôi đình.

Hoàng Mai thấy vậy liền lo lắng, “Lan Tâm, sao thế, đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố Tiểu Mạch, càng ngày càng chướng tai gai mắt rồi.” Cố Lan Tâm lên tiếng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt chất chứa sự độc ác.

Vừa sáng sớm Cố Chấn Hải đã mặt nặng mày nhẹ đến bệnh viện, vốn định đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch chất vấn một hồi nhưng không thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch đâu cả, chỉ có thể đè nén tức giận đi đến phòng bệnh của Hoàng Mai.

Hoàng Mai không biết gì về chuyện tối qua, lúc này nhìn thấy Cố Chấn Hải giận đùng đùng đi vào phòng bệnh, bà ta thắc mắc hỏi, “Lan Tâm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Tối qua bố đưa Cố Tiểu Mạch đến bữa tiệc của Tổng giám đốc Lâm…”

Cố Lan Tâm còn chưa nói xong, Hoàng Mai đã tức giận giậm chân xuống đất, bà ta không vui vẻ, chua ngoa cay nghiệt nói, “Chấn Hải, con gái ông là Lan Tâm, đi dự tiệc ông không đưa Lan Tâm đi cùng, tại sao lại đưa người phụ nữ đê tiện kia đi, Chấn Hải, sao ông lại như thế?”

“Bà hiểu gì chứ?”

Cố Chấn Hải thấy Hoàng Mai không biết đúng sai trái phải đã chất vấn, ông ta lập tức nổi giận.

Có điều, Cố Chấn Hải vừa nói xong, cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Cố Lan Tâm lập tức thu lại ánh mắt độc ác của mình, khôi phục bộ dạng yếu đuối.

Cô ta đứng lên, đi đến cửa chào Mộ Bắc Ngật.

“Bắc Ngật, sao anh lại đến đây?”

Hôm nay mắt của Cố Lan Tâm hoen đỏ, cô ta không dám chạm vào Mộ Bắc Ngật, cô ta cúi đầu, muốn Mộ Bắc Ngật chủ động phát hiện ra rồi giải thích với cô ta.

Nhưng Mộ Bắc Ngật không hề nhận ra sự thay đổi của Cố Lan Tâm, thậm chí anh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, anh lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải đứng ở bên trong phòng bệnh, “Cố Chấn Hải, chuyện ông định bán Cố Tiểu Mạch cho Tổng giám đốc Lâm, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”

Một câu nói khiến tất cả mọi người đều sững sờ, Cố Chấn Hải nghe xong sắc mặt chợt thay đổi, trên mặt hiện lên sự lo lắng tột độ, ông ta vội vàng quay người lại, hai tay nắm chặt, “Không phải thế đâu Tổng giám đốc Mộ, chuyện này cậu phải nghe tôi giải thích, tôi không hề muốn bán Tiểu Mạch cho Tổng giám đốc Lâm.”

“Rượu bị bỏ thuốc, Tổng giám đốc Cố không biết gì sao?”

Giọng nói của Mộ Bắc Ngật lạnh đến cực điểm, chỉ trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng lạnh đi, biến thành băng tuyết!

Cố Lan Tâm đứng bên cạnh Mộ Bắc Ngật nên cảm nhận rõ hơi lạnh trên người anh, đây là lần đầu tiên, Mộ Bắc Ngật nói chuyện lạnh lùng như thế với Cố Chấn Hải, không chút nể tình!

Cơ thể cô ta cứng đờ, không dám tin vào tai mình, cô ta ngước đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật vẫn đang nhìn Cố Chấn Hải.

Sắc mặt Hoàng Mai thay đổi, trong nháy mắt trở nên khó coi và lo lắng, Cố Lan Tâm thử lên tiếng khuyên ngăn, “Bắc Ngật, anh nói gì thế… Chắc là hiểu lầm thôi, bố sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”

“Có cần tôi lấy chứng cứ ra để chứng minh không? Nhà họ Mộ và nhà họ Cố đã liên hôn với nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận gia đình mà bán con gái đi để hưởng lợi, Tổng giám đốc Cố, tôi không thể nào không hoài nghi ông!”

Mộ Bắc Ngật nói xong, không chỉ Cố Chấn Hải sững sờ ngay tại chỗ mà đến Cố Lan Tâm cũng mặt tái mét.

“Bắc Ngật, anh nói gì thế?”

Cố Lan Tâm giơ tay kéo áo vest của Mộ Bắc Ngật, không dám tin rằng Mộ Bắc Ngật lại thốt ra lời như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.