Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 96: Chương 96: Thẹn quá hóa giận




Cố Tiểu Mạch ngừng lại một lúc, đón nhận ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, tiếp tục nói, “Tôi sẽ chuyên tâm thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm, thiết kế ra một bộ váy cưới khiến hai người hài lòng, tôi tạm thời sẽ vứt bỏ ân oán cá nhân, nghiêm túc lắng nghe ý kiến của khách hàng, còn Mộ Thị, tôi sẽ chăm chỉ làm việc hai năm, nếu anh cảm thấy, sự báo đáp này của tôi không đáng giá… vậy tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Đôi mắt to ướt át tràn đầy sự vô tội.

Nhưng thật ra, lúc nghe thấy Cố Tiểu Mạch nhắc đến chuyện thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm anh có chút không vui, ánh mắt sâu thẳm.

Cố Tiểu Mạch hình như chẳng bao giờ biết được suy nghĩ của anh, hình như luôn luôn hiểu nhầm ý của anh.

Mộ Bắc Ngật để máy tính xuống giường, đứng lên, đi về phía Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch nhất thời có chút lo lắng, cô nuốt nước bọt, “Mộ Bắc Ngật anh…”

“Đây là chính là lời cảm ơn của cô?”

Mộ Bắc Ngật có chút mỉa mai lên tiếng hỏi.

Cô sững sờ, cô cảm thấy mình đã nghĩ rất chu đáo, từ góc độ của người mà anh quan tâm nhất, chính là thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm…

Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch đang mặc áo sơ mi của anh, chiếc sơ mi rộng thênh thang che đi cơ thể gầy gò của cô, cổ áo chỉ đóng một chiếc cúc, nhân lúc Cố Tiểu Mạch không chú ý, anh giơ tay cởi chiếc cúc đó.

Chỉ trong nháy mắt, áo sơ mi trên người Cố Tiểu Mạch bị anh cởi ra, trôi xuống bả vai.

Cố Tiểu Mạch vô cùng kinh ngạc, không kịp suy nghĩ và phản ứng đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cúi đầu, anh nhìn thẳng vào chỗ bờ vai cô như thể đang tìm một vị trí chuẩn không cần chỉnh.

Nhưng lúc nãy cô kỳ cọ vào vai nên chỗ đó đỏ ửng, trên làn da trắng hồng hào của mình lại càng rõ ràng.

Lúc này Mộ Bắc Ngật bỗng cúi đầu cắn lên bả vai Cố Tiểu Mạch.

Anh dùng một chút lực, Cố Tiểu Mạch rên đau, cô “aa” một tiếng rồi mới phát hiện ra tiếng rên của mình có chút ám muội, mặt Cố Tiểu Mạch đỏ ửng, cơ thể cứng đờ.

Mộ Bắc Ngật cắn mút vai cô, dùng răng hung dữ cắn, đến lúc có vết răng ở đó, anh mới buông ra, đứng thẳng người, nhìn cô với ánh mắt gì đó.

Anh đã làm rõ ràng như vậy, Cố Tiểu Mạch có còn hiểu lầm anh không?

Anh rất để bụng đến việc cô bị người đàn ông khác bắt nạt, chỗ nào cũng không được. Kết quả, Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận nhìn anh, đôi mắt hoen đỏ, vốn định cảm ơn anh, bây giờ chẳng còn muốn nữa, tại sao lúc nào anh cũng thích động chạm vào người cô?

Hơn nữa lúc này anh đang rất tỉnh táo, anh rõ ràng biết cô là ai mà vẫn làm như vậy!

Mộ Bắc Ngật đang định lên tiếng thì thấy Cố Tiểu Mạch đẩy anh một cái thật mạnh, lướt qua người anh, cầm khăn mặt nhanh chóng bước ra ngoài, vừa đến phòng Nám Nám đang ngủ cô đã chốt cửa lại, sau khi xác nhận là không có nguy hiểm, cô mới thở phào nhẹ nhõm ngồi dựa vào tường, đầu ngẩng lên, trong mắt có tâm trạng gì đó mà người khác không hiểu và cũng không đoán được.

Cố Tiểu Mạch giơ tay lên vỗ vào mặt mình, bờ vai hơi lạnh, cô vội vàng giơ tay đóng lại cúc áo.

Cô không dám để lộ bất kỳ chỗ nào, bên trên còn có vết cắn ban nãy của Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào anh đang báo thù cô?

Báo thù bình thường anh không nói lại cô hay là báo thù việc cô có thái độ rất tệ với Cố Lan Tâm, thế nên mới báo thù cô như vậy?

Cố Tiểu Mạch nheo mắt, cô đi đến bên giường của Nám Nám, nhẹ nhàng lên giường, chui vào chăn, ôm Nám Nám vào lòng mới ngừng suy nghĩ, cơn buồn ngủ ập đến, Cố Tiểu Mạch nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cô không biết rằng, sau khi cô rời đi, Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên tại chỗ, giơ tay lên sờ môi mình, hai mắt đen xì.

Anh muốn bày tỏ tấm lòng của mình nhưng bị Cố Tiểu Mạch ngắt lời.

Khóe miệng Cố Tiểu Mạch bị thương, sau khi tắm rửa xong, ánh đèn sáng chói khiến Mộ Bắc Ngật nhìn thấy rất rõ.

Một lúc lâu sau, anh bất lực lắc đầu, quay người đi về phía bàn, mở ngăn kéo, lấy hộp thuốc bên trong ra rồi cầm một tuýp thuốc bôi.

Sau đó anh đứng lên đi ra ngoài, anh đi đến phòng Cố Tiểu Mạch đang ngủ, lặng lẽ mở cửa, bên trong đã tắt điện, tiếng hơi thở đều đều của hai mẹ con khiến sắc mặt Mộ Bắc Ngật dịu đi rất nhiều.

Anh nhẹ nhàng bước đến giường của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đang ôm Nám Nám, lông mày giãn ra, có chút ấm áp và bình yên.

Thật ra, khuôn mặt ngây thơ không hề hợp với bộ dạng mồm mép lanh lợi của cô.

Mộ Bắc Ngật cúi người, phòng không quá tối tăm, đủ để nhìn thấy mọi thứ.

Dường như Cố Tiểu Mạch mơ thấy gì đó, lông mày chau lại, sau đó ôm chặt Nám Nám vào lòng, lúc ôm Nám Nám vẫn để cô bé có tư thể thoải mái nhất mà không đè lên hay ép chặt cô bé.

Bình thường cô nhe nanh múa vuốt, ở trước mặt người ngoài không hề giảm đi khí thế hăng hái của mình, thỉnh thoảng tỏ ra đáng yêu, giở vờ thảm hại, rất khó để người khác nhận ra cô đã là mẹ của một đứa bé bốn tuổi, và hơn hết chính là Cố Tiểu Mạch đã làm một người mẹ rất tốt.

Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật bất giác trở nên dịu dàng khiến cả căn phòng ấm áp hẳn.

Anh lấy tuýp thuốc ra, cúi người, bóp một chút thuốc ra tay, định bôi lên khóe miệng Cố Tiểu Mạch, thật không ngờ, Cố Tiểu Mạch bỗng buông Nám Nám ra, lật người lại.

Chỉ trong nháy mắt hai người sát gần nhau đến mức nghe thấy hơi thở của nhau.

Khoảnh khắc này nếu nói không hồi hộp là giả, Mộ Bắc Ngật mím môi, muốn nhìn xem Cố Tiểu Mạch có tỉnh lại hay không rồi phát hiện ra cô chỉ quay người mà thôi, không hề có ý định tỉnh dậy.

Khí lạnh dần dần tan biến, anh dùng tay chạm nhẹ vào môi Cố Tiểu Mạch, tìm chỗ bị thương, sau đó dịu dàng bôi thuốc lên.

Cố Tiểu Mạch đang say giấc nồng, nhưng lúc cô cảm nhận được môi mình lành lạnh, cô không nhịn được mà mở miệng, liếm môi.

Nhưng, cô lại liếm phải ngón tay của Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh, ngón tay ướt át, Cố Tiểu Mạch thật sự đã đốt cháy ngọn lửa trong lòng anh, vậy mà cô vẫn còn không biết, lần nào cũng làm bộ dạng rất vô lại.

Mộ Bắc Ngật rút ngón tay lại, Cố Tiểu Mạch không có biểu hiện gì không vui, cô liếm môi rồi dừng lại.

Suốt cả quá trình, Cố Tiểu Mạch không hề tỉnh giấc, hình như người khó chịu chỉ có Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật chỉ có thể trừng phạt cô bằng cách cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong phòng.

Cố Tiểu Mạch giỏi ngủ nướng nhất, lúc cô tỉnh giấc, Nám Nám không còn nằm trên giường nữa, Cố Tiểu Mạch lập tức tỉnh táo, cô ngồi thẳng dậy, mắt có chút lờ mờ, Cố Tiểu Mạch sững sờ mấy giây, lý trí mới hồi phục.

Cố Tiểu Mạch xuống giường, vốn cho rằng môi cô bị cắn xong sẽ hơi sưng lên, có điều bây giờ, Cố Tiểu Mạch không những không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút thoải mái, cô giơ tay sờ môi mình, trong đầu suy nghĩ điều gì đó.

Có điều, Cố Tiểu Mạch vẫn vội vàng bước ra ngoài tìm Nám Nám.

“Nám Nám, Nám Nám…”

Cô đi chân đất, giẫm lên sàn đá hoa lạnh như băng đi xuống tầng dưới.

Nám Nám đang ngồi ở bàn ăn, đung đưa đôi chăn ngắn ngủi mũm mĩm và điều khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là…

Mộ Bắc Ngật tự mình xuống bếp nấu đồ ăn…

Anh đeo tạp dề màu xám đơn giản, anh đứng ở đó, tay cầm chảo, đang rán cái gì đó, chốc chốc lại nghe thấy tiếng dầu nóng, nghe rất là hấp dẫn.

Cố Tiểu Mạch sững sờ, sau đó tiếp tục đi xuống dưới tầng.

“Nấm ơi, mẹ phải nghiêm chỉnh vào chứ, bây giờ đã là thế kỷ của phụ nữ tự lập thành đạt, tại sao có thể không đeo giày mà đi ra ngoài chứ, sẽ lạnh đó.”

Bị Nám Nám nhắc nhở Cố Tiểu Mạch mới cúi đầu nhìn chân của mình, cô đúng là vội quá nên quên mất đeo giày.

Lúc Nám Nám đang cảm thấy ngại ngùng thì ánh mắt của Mộ Bắc Ngật di chuyển đến người Cố Tiểu Mạch, nhìn đôi chân trắng trẻo của cô, mắng nhẹ một tiếng, “Đi đeo giày vào.”

“Ờ, Mộ Bắc Ngật, hôm qua rất cảm ơn anh đã cho chúng tôi ở lại một đêm, bây giờ không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây.”

Cố Tiểu Mạch chào tạm biệt Mộ Bắc Ngật.

Mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, mây mù đen tối xuất hiện giữa hai lông mày, anh tắt bếp, đi đến chỗ Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch bất giác lùi lại một bước, cố gắng duy trì nụ cười lễ phép nhưng Mộ Bắc Ngật càng ngày càng lại gần cô, anh có ý gì đây?

“Hơ hơ… Mộ Bắc Ngật, anh muốn làm gì?” Cố Tiểu Mạch chỉ dùng âm thanh đủ để hai người nghe thấy cảnh cáo anh.

Môi mở ra rồi khép lại, vết cắn không sưng lên, cô nói chuyện trôi chảy như vậy, xem ra miệng đã không còn đau nữa rồi.

Người phụ nữ này trước giờ đều lành vết sẹo liền quên đi cái đau, anh chăm chú nhìn môi cô, Cố Tiểu Mạch mãi mới nhận ra điều này, cô lập tức lấy tay che miệng.

Còn nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo, khóe miệng Mộ Bắc Ngật cong lên, giọng nói lạnh lùng, “Đi đeo giày vào, bây giờ vẫn còn không đi? Là muốn tôi bế cô lên phòng sao?”

Nám Nám ngồi ở bàn ăn, nghe lén Nấm và Daddy lý tưởng của cô bé nói thầm một cách quang minh chính đại.

Cô bé chớp đôi mắt to tròn, cười “hê hê”, “Ông chú lợi hại, Nấm vừa mới ngủ dậy, còn đang ngái ngủ đó.”

Mộ Bắc Ngật cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật là hài hòa, giống như một gia đình ba người?

Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận nhưng cũng sợ hãi Mộ Bắc Ngật sẽ làm gì đó trước mặt Nám Nám, cô quay người, chạy lon ton lên tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.