Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 131: Chương 131: Tổng giám đốc Mộ bực bội




Anh bỗng nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Dịch Bách, Dịch Bách vừa nhận điện thoại Mộ Bắc Ngật đã lên tiếng dặn dò: “Dạy dỗ Cố Thị một chút để ông ta biết rõ, bây giờ ông ta không chút e ngại mà trêu đùa với Mộ Thị rồi sao? Còn Vương Duệ, âm thầm cảnh cáo một trận, tốt nhất là ngoan ngoãn làm phẫu thuật, nếu còn giở trò xấu xa, tôi đảm bảo rằng hắn sẽ không đi khỏi Kinh Đô được!”

Ở đầu dây bên kia Dịch Bách cũng có thể cẩm nhận được sự tức giận của Mộ Bắc Ngật, chuyện này không thể qua loa được.

Cậu ta không dám thắc mắc, lập tức đáp lời: “Vâng thưa Sếp, đúng rồi, cô Cố vừa mới hỏi lịch trình của Sếp, nói ngày mai đi thử đồ, muốn gọi Sếp đi cùng.”

“Từ chối đi.”

Mộ Bắc Ngật không thèm nghĩ đã từ chối, giọng nói lạnh như băng.

Chỉ trong một đêm, tin tức trên mạng đều biến mất, không còn một dấu vết nào, trên trang web của Mộ Thị, tất cả những bình luận không liên quan đến công ty đều bị xóa hết, toàn thành phố không ai dám bàn tán về chuyện này nữa.

Hạng mục của Cố Thị lại bị cướp mất, Cố Chấn Hải gầy trơ xương, dựa vào chút vốn liếng cỏn con của Cố Thị đề qua ngày.

Cố Chấn Hải bắt đầu nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt khó chịu, trước khi Cố Chấn Hải thay lòng đổi dạ Cố Lan Tâm buộc phải giải quyết Cố Tiểu Mạch – cái thứ chướng tai gai mắt này!

9 giờ sáng ngày hôm sau.

Dịch Bách lái xe đưa Mộ Bắc Ngật đến Mộ Thị, Mộ Thiếu Lãnh biết tin hôm nay Cố Lan Tâm đi thử váy cưới, không đợi Mộ phu nhân đưa ra ý kiến, trong lòng cậu ta đã lên sẵn kế hoạch!

Hắn không ngại việc đến Mộ Thị khiêu chiến!

Mộ Bắc Ngật với sắc mặt lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần, sau khi đi vào công ty, Mộ Bắc Ngật đi đến thang máy dành riêng cho anh.

Dịch Bách bỗng nhiên “a” một tiếng, hình như rất kinh ngạc.

Dịch Bách giơ tay chỉ vào Cố Tiểu Mạch đang đứng đợi thang máy, cậu ta lên tiếng, “Sếp, Cố Tiểu Mạch ở kia.”

Nghe xong, Mộ Bắc Ngật không hề có chút kinh ngạc hay gì khác, “Nói cho tôi làm gì?”

Dịch Bách ngạc nhiên, rõ ràng thời gian trước Mộ Bắc Ngật còn làm ra vẻ tổn thương vì tình, vậy mà bây giờ lại coi như chuyện không liên quan đến mình, Dịch Bách bỗng nhiên cảm thấy không chỉ có trái tim phụ nữ khó đoán, lòng dạ của Sếp còn sâu thẳm hơn cả những con đường mà cậu ta đã đi qua.

Mộ Bắc Ngật sải bước vào thang máy, Cố Tiểu Mạch vẫn chen chúc trong đám đông, buổi sáng là giờ cao điểm, lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch cảm thấy công ty lớn cũng không dễ dàng.

Cô đã hai lần bị mọi người đẩy ra khỏi thang máy, cơ thể nhỏ bé gầy gò rất dễ dàng bị người khác đẩy ra ngoài.

Cố Tiểu Mạch nhíu mày, cô nghiêng đầu liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Không, còn có một bóng người quen thuộc nữa đi về phía Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch nhìn thấy Cố Lan Tâm đang đi đến, ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật một cách tự nhiên. Cố Tiểu Mạch sững sờ, cảm giác chua xót bỗng trào dâng.

Nếu nói không buồn thì đó là giả, đây chính hậu quả mà cô phải gánh chịu, huhu…

Cố Tiểu Mạch thu lại cảm xúc của mình, tiếp tục chiến đấu, cuối cùng cũng bước vào thang máy.

“Bắc Ngật, hôm nay anh có việc à, có thể đi cùng em đi thử…”

“Anh nhớ anh đã nói hôm nay anh rất bận, lẽ nào Dịch Bách không thông báo cho em?” Mộ Bắc Ngật không đợi Cố Lan Tâm nói hết đã lên tiếng ngắt lời.

Dịch Bách vừa nghe thấy lập tức lắc đầu phủ nhận: “Sếp, em đã nói với cô Cố là hôm nay anh không rảnh.”

Cố Lan Tâm không cam tâm, cô ta tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng: “Bắc Ngật, anh không thể nào bận đến mức không có một chút thời gian dành cho em, hay là em đến phòng làm việc chờ anh nhé?”

Dịch Bách chớp chớp mắt, hai cô Cố đều ở trong phòng làm việc của Sếp, hình như kết cục sẽ không tốt cho lắm…

“Lan Tâm, bây giờ em đã không còn hiểu chuyện nữa?”

Trực tiếp phê bình Cố Lan Tâm khiến sắc mặt Cố Lan Tâm chợt thay đổi, mặt trắng bệch, bàn tay đang ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật cũng buông lỏng.

“Anh nhớ lúc anh làm việc sẽ không thích người khác làm phiền, em biết điều đó.”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nói một câu, cửa thang máy mở ra, Mộ Bắc Ngật hất tay Cố Lan Tâm rồi đi vào trong với vẻ mặt điềm tĩnh.

Anh vứt lại Cố Lan Tâm ở phía sau, nhưng cô ta lại không dám tiến lên phía trước…

Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật đến tầng cao nhất cùng một lúc, Cố Tiểu Mạch cầm bữa sáng loạng choạng bước ra ngoài, vừa hay chạm mặt Mộ Bắc Ngật và Dịch Bách.

Cô mở to mắt, sau đó nhìn về phía tháng máy riêng, ơ ơ, Cố Lan Tâm đâu?

Không ở đó?

Cô nhìn quanh bốn phía, Mộ Bắc Ngật đút tay vào túi, anh lên tiếng hỏi, “Ở trước mặt tôi còn nhìn xung quanh?”

Cố Tiểu Mạch lập tức lắc đầu, “Không có, vừa nãy nhìn thấy Cố Lan Tâm, tôi còn tưởng cô ta đi cùng với anh lên đây.”

Hu hu, nói xong Cố Tiểu Mạch liền cảm thấy hối hận, tại sao cô lại nói ra những lời trong lòng chứ…

Khóe miệng của Mộ Bắc Ngật nhếch lên, “Sau đó thì sao?”

Anh có thời gian rảnh để đứng ở đây đợi câu nói tiếp theo của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch chớp chớp mắt, chỉ có thể nhìn vào mắt anh mà nói: “Nếu cô ta không đến gây chuyện với tôi thì chúng tôi chẳng có chuyện gì cả, nhưng nếu cô ta vô duyên vô cứ đến gây sự thì tôi sẽ bắt bẻ lại, dù sao với tôi mà nói, cô ta chỉ là người chị cùng cha khác mẹ chứ không phải phu nhân nhà họ Mộ.” . truyện đam mỹ

Ha ha, lúc Cố Tiểu Mạch hung hăng rất là có khí phách đó.

“Người người đều muốn giành lấy vị trí đó, cô Cố thích tiền như vậy, sao không gả vào nhà họ Mộ, thứ cô có không chỉ là 100 vạn.”

Cố Tiểu Mạch tức muốn khóc, tại sao Mộ Bắc Ngật cứ lấy 100 vạn ra để chặn họng cô lại vậy…

Cô mếu máo, sau đó lại cười xinh đẹp, cô lắc lư bữa sáng trước mặt Mộ Bắc Ngật: “Biết Tổng giám đốc Mộ vẫn chưa ăn sáng nên tôi đặc biệt chuẩn bị bữa sáng…”

“Tôi ăn rồi.”

Nói xong, Mộ Bắc Ngật đi thẳng về phía trước, Dịch Bách sững sờ, hóa đã ngay tại chỗ, bây giờ vị trí đã thay đổi rồi sao? Bây giờ là cô Cố theo đuổi Sếp??

Cố Tiểu Mạch bị dội lên đầu gáo nước lạnh, cô cười còn xấu hơn cả khóc, nhưng rất nhanh cô đã hoàn hồn, cô thân thiết đi về phía Dịch Bách, “Dịch Bách, có ăn sáng không, tôi còn mang cả phần của anh.”

Thật ra, cô mua hai phần, Mộ Bắc Ngật không ăn, một hình cô không ăn hết được.

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên dừng bước, anh nghiêng đầu, anh nhìn hai người đằng sau, anh cắn chặt môi, nghiến răng kèn kẹt.

Còn Cố Lan Tâm, cô ta đứng ở trong góc khuất phía xa xa nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt đố kỵ và căm hận.

Cố Tiểu Mạch giải quyết bữa sáng xong liền đi đến phòng làm việc, cô chủ động đề nghị Mộ Bắc Ngật giao công việc cho cô, đôi mắt sáng long lanh không hề che giấu đi sự nịnh hót.

Nhưng hiếm có khi Cố Tiểu Mạch chọc trời chọc đất lại ngoan ngoan nghe lời như vậy.

Mộ Bắc Ngật đang chăm chỉ làm việc, khuôn mặt nghiêm túc như thể bức tượng được điêu khắc tinh tế, nghiêm túc, không có bất cứ biểu cảm gì.

Cố Tiểu Mạch chốc chốc lại nhìn trộm anh, đến lần thứ n, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Mộ Bắc Ngật, “Cố Tiểu Mạch.”

Cố Tiểu Mạch lập tức tỉnh táo, cô nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đang cầm một tập tài liệu vừa mới in xong ở trong tay, ánh mắt ra hiệu cho Cố Tiểu Mạch, “Đến đây.”

Nghe xong, Cố Tiểu Mạch đứng lên ngay lập tức, cô chạy lon ton đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, giọng nói nhẹ nhàng, “Sao thế?”

Giọng nói nhẹ nhàng này khiến Mộ Bắc Ngật nảy sinh ảo giác.

Anh mím chặt môi, không nói lời nào nhưng đưa tài liệu cho cô.

Cố Tiểu Mạch không hiểu, cô nhận lấy tài liệu, nhưng đến lúc nhìn thấy nội dung trên đó, mặt Cố Tiểu Mạch đen như đít nồi.

Mộ Bắc Ngật rõ ràng là đang “làm nhục” cô.

Nội dung là nếu Cố Tiểu Mạch làm trợ lý đời sống đủ ba năm, Mộ Thị sẽ thưởng cho cô 500 vạn.

“500 vạn gấp 5 lần 100 vạn.” Mộ Bắc Ngật trầm giọng lên tiếng nhắc nhở.

Cố Tiểu Mạch nắm chặt tài liệu trong tay, cô hung dữ ném lên bàn, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm cô, “Không đồng ý? 500 vạn không phải là con số nhỏ.”

Khuôn mặt đẹp trai của anh không có biểu cảm gì cả, hừng hờ nói: “Tôi biết cô sẽ không đồng ý, nói cho tôi biết tại sao lúc ở nhà cũ nhà họ Mộ cô lại ký tên, hay là cô chỉ cần 100 vạn đó, không đồng ý với tôi?”

Câu này nói đúng rồi đấy, Cố Tiểu Mạch tạm thời vứt sự áy náy sang một bên, cô lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, anh nói đúng rồi đó, tôi không đồng ý.”

Mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, giọng nói lạnh như băng, “Tại sao?”

“Chuyện tốt như thế này làm sao đến lượt tôi chứ? Cố Tiểu Mạch tôi không có cái phúc đó, thế nên mong Tổng giám đốc Mộ cất hợp đồng đi.”

Cố Tiểu Mạch nghiêm túc trả lời, nhưng trong lòng giống như có một con cá nóc, phập phồng phập phồng, không, Mộ Bắc Ngật chọc cô tức muốn nổ tung.

Mộ Bắc Ngật buồn bã, “Cố Tiểu Mạch, tại sao lại đối xử với tôi…”

Hai chữ tần nhẫn vẫn chưa nói ra thì một tiếng động vang lên ngắt lời anh.

Một người không lễ phép, đến gõ cửa trước khi đi vào cũng không biết thì chỉ có cậu chủ nhỏ của nhà họ Mộ mà thôi, Mộ Thiếu Lãnh mở cửa, từ bên ngoài huênh hoang bước vào.

Vừa bước vào đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, hai mắt Mộ Thiếu Lãnh sáng lên.

Nghe thấy có tiếng động, Cố Tiểu Mạch bất giác nhìn về phía cửa phòng, cậu chủ nhỏ của nhà họ Mộ?

Mộ Thiếu Lãnh cũng nhận ra Cố Tiểu Mạch, cậu ta chỉ vào mũi cô nói: “Cô không phải là nhà thiết kế sao, yô, trùng hợp ghê, không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Giọng nói không hề che giấu đi sự trêu chọc, cậu ta cười khinh khỉnh.

Mộ Bắc Ngật chau mày, ánh mắt không vui, tạm thời bảo Cố Tiểu Mạch đi ra ngoài, “Cố Tiểu Mạch, đi pha hai cốc cà phê rồi mang vào đây.”

Cố Tiểu Mạch không thể cãi lời anh, chỉ có thể sụt sịt đi ra khỏi phòng làm việc.

Cố Tiểu Mạch vừa rời đi, Mộ Thiếu Lãnh cười nham hiểm: “Mộ Bắc Ngật, cô ta là Cố Tiểu Mạch à? Trông cũng xinh đẹp đó, là mẫu con gái mà tôi thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.