Chỉ mới đến ngày thứ hai mà Mạc Vi Như đã chứng tỏ năng lực của mình với Hàn Dạ Thần. Tốc độ làm việc rồi sự thông thạo, tinh ý của cô đã khiến Hàn Dạ Thần hài lòng. Anh công tư phân minh rất rõ ràng, không như trong tưởng tượng của Mạc Vi Như. Khối lượng công việc chất đống trên bàn, Mạc Vi Như cũng không kêu than, cô làm việc hăng say dường như không biết mệt mỏi. Thật giống anh! Hàn Dạ Thần thấy trong công việc, anh và cô rất giống nhau. Tìm được thêm điểm chung giữa hai người, Hàn Dạ Thần cười vui vẻ.
- Chủ tịch, lịch trình hôm nay của ngài là: 10h20 gặp đối tác bên Phong thị, 11h30 đi khảo sát công trình xây dựng chung cư W, 1h30 đi ký hợp đồng với Đình thị, 3h cùng ăn bữa cơm với đối tác nước ngoài Jonas và lúc 6h có dạ tiệc của Chu gia - Mạc Vi Như đưa tấm thiệp mời đỏ cho Hàn Dạ Thần - đây là thiệp mời của ngài.
Hàn Dạ Thầm cầm lấy tấm thiệp, anh không xem mà ném qua một bên. Nhìn lên đồng hồ đeo tay, anh nói
- Bây giờ mới 9h25, chắc cô chưa ăn sáng nhỉ? Đi, tôi mời - Hàn Dạ Thần đứng dậy, anh bước ra ngoài, Mạc Vi Như ú ớ kêu không nói được gì, thấy Hàn Dạ Thần quay lại nhìn mình thì cô cũng bước nhanh theo anh.
- Tôi...đúng là tôi chưa ăn sáng nhưng mà hiện giờ tôi chưa thấy đói, anh không cần mời tôi đâu - Mạc Vi Như vừa đi vừa nói, đến khi vào trong thang máy dành riêng cho chủ tịch, cô vẫn không khỏi mất tự nhiên.
- Nhưng tôi đói - Hàn Dạ Thần
- Hả..?
- Cô là thư ký, luôn phải túc trực bên cạnh sếp của mình 24/24 là điều rất bình thường, tôi đi ăn cô cũng phải đi theo
- Nhưng...
- Tôi không thích nói nhiều
Nhận thấy anh tức giận, Mạc Vi Như cũng biết điều mà im bặt, cô dựa người vào thang máy. Hai người im lặng hồi lâu, Hàn Dạ Thần tính tình lạnh lùng sẵn có, còn Mạc Vi Như thì sợ chọc giận anh.
“Ting” Thang máy đi xuống hẳn tầng hầm gửi xe, Mạc Vi Như thở phào, cô nghĩ thật may quá, nếu dừng ở đại sảnh nhiều người như vậy thì chắc chắn sẽ có chuyện hay để bàn tán. Hàn Dạ Thần nhếch nhẹ khóe môi, anh đi đến chiếc xe Lamboghini đen đắt tiền của mình, mở cửa ghế phụ, mắt hướng đến Mạc Vi Như. Mạc Vi Như chậm chạp đi đến, cô khẽ nói cảm ơn rồi ngồi vào. Hàn Dạ Thần đóng cửa xe rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
- Chúng ta...đi ăn ở đâu vậy?
- Cô thích ăn gì? Đồ Trung hay Tây? - Hàn Dạ Thần thật thích hai chữ “chúng ta” của cô.
- Tôi...tôi không kén ăn mấy
- Được, chúng ta đi ăn đồ Trung
- Nếu ăn đồ Trung thì anh nên chọn món dễ tiêu, ít cay để tránh bị đau dạ dày và khó chịu nhé! - Mạc Vi Như nhắc nhở - Và lần sau anh nên ăn sớm hơn, phải luôn đặt sức khỏe lên đầu
- Được - Hàn Dạ Thần vui vẻ đồng ý, anh cảm thấy hạnh phúc vì sự quan tâm rất đỗi nhỏ bé của cô - Khi đến sẽ cho cô chọn món
- Uh
Xe lái đi, đến trước một nhà hàng cơm Trung khá sang trọng, Hàn Dạ Thần lái xe vào bãi đỗ, sau khi đỗ cẩn thận, anh cùng Mạc Vi Như vào nhà hàng. Nhân viên phục vụ dễ dàng nhận ra anh, họ lo sợ cúi đầu, phục vụ tận tình nghiêm túc. Một cô phục vụ dẫn anh và cô vào phòng ăn VIP, Mạc Vi Như khẽ cảm thán căn phòng, nhã nhặn nhưng sang trọng, đúng là dành riêng cho tầng lớp quý tộc. Mạc Vi Như nghĩ đến thành phố A, cô thật sự thấy được tầng lớp giàu nghèo rõ rệt, nhưng chủ yếu ở thành phố lớn bậc nhất này thì tầng lớp giàu chiếm phần lớn hơn cả. Cô phục vụ đưa thực đơn cho Hàn Dạ Thần, anh cầm lấy rồi lại đưa cho cô- Vi Như, cô chọn món đi
- Anh chọn đi, tôi chưa ăn ở đây bao giờ nên... - Mạc Vi Như ngại ngùng cười
- Sau này tôi sẽ dẫn cô đi nhiều hơn, để cô trở thành chuyên gia dinh dưỡng của tôi - Hàn Dạ Thần nháy mắt chọc ghẹo
Mạc Vi Như bật cười, Hàn Dạ Thần gọi món, cô phục vụ nhanh lẹ ghi vào sổ rồi ra ngoài. Mạc Vi Như ngồi đối diện Hàn Dạ Thần, cô tránh né ánh mắt nóng rực của anh mà nhìn đi chỗ khác. Nhấp một ngụm rồi lại một ngụm nước cho đỡ khô cổ họng, Mạc Vi Như tính uống hết cốc nước thì Hàn Dạ Thần đưa tay ngăn lại
- Bụng rỗng đừng nên uống nhiều nước, không tốt đâu! - Anh lấy khăn giấy lau khóe môi dính nước cho cô - Vậy mà còn đòi làm người giám định sức khỏe của tôi..
- Anh... - Mạc Vi Như ngẩn người, Hàn Dạ Thần đang lấy giấy lau miệng cho cô, ngón tay thô ráp hơi chạm vào bờ môi mềm mại của cô, tạo ra sự xúc cảm khó tả. Mạc Vi Như đỏ mặt tránh đi, cô lắp bắp - Anh...tôi...tôi biết rồi!
- Tốt! - mỉm cười hài lòng, anh thu tay lại, trước đó còn vuốt nhẹ khóe môi cô.
Mạc Vi Như đỏ bừng mặt, cô thấy mình không thể giấu được sự ngại ngùng được nên đứng dậy, ấp úng “Tôi...đi WC chút” Hàn Dạ Thần gật đầu, nhếch môi nhìn cô chạy đi. Mạc Vi Như vào WC, cô đi đến bồn rửa tay, tát nước lên mặt rồi vỗ vỗ. Nhìn trong gương, mặt cô hiện giờ đang nóng bừng, đỏ hết lên. Dựa người vào tường thở hắt ra vài cái. Cảm giác đã bình tĩnh hơn, Mạc Vi Như rửa tay rồi đi ra ngoài. Thấy cô trở lại mà đúng lúc mấy người phục vụ cũng mang đồ ăn ra. Hàn Dạ Thần ngồi thẳng người, đợi cô ngồi xuống đối diện mình, anh nói “Vi Như, cô ăn đi”
- Anh cứ ăn đi, tôi không đói - cô vẫn một mực từ chối, đúng là cô không đói
- Cô hay không ăn sáng sao? - Hàn Dạ Thần nhíu mày
- Cũng đã lâu nên thành ra tôi quen rồi, cũng tại không có thời gian ăn sáng
- ... Giờ đã có, cô ăn đi! - đẩy nhẹ đĩa cơm Trung ngon lành trước mặt cô.
- Tôi...Tôi thật sự không đói - Sao anh cứ bắt ép cô vậy
- ... - Hàn Dạ Thần im lặng, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, như không quan tâm, anh cầm thìa lên ăn cơm. Dáng vẻ ưu nhã từ tốn.
Mạc Vi Như nhìn anh như vậy, có chút khó chịu không thoải mái, cô thở dài “Tôi ăn tôi ăn, Hàn chủ tịch...anh đừng giận, là tôi không biết ý” Hàn Dạ Thần lúc này mới buông thìa xuống, anh nói “Từ nay về sau, gọi tôi là Thần, tôi không thích cô gọi tôi là Hàn chủ tịch với lại đây không phải công ty, tôi không muốn có sự gượng ép” Thần? Cách xưng hô này có thân mật quá không? Trước cô cũng chỉ gọi anh là Hàn Dạ Thần, còn chưa đến mức này nha...”Chủ tịch, gọi vậy tôi không quen lắm!” “Từ từ sẽ quen” “Nhưng...anh với tôi trong cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, ngoài thì cũng chỉ đến mức bạn bè” “Đừng vạch rõ giới hạn với tôi!” Hàn Dạ Thần bỗng gắt lên làm cô giật mình. Thở dài nói “Xin lỗi” anh im lặng ăn cơm. Mạc Vi Như cúi đầu, cô cầm thìa lên bắt đầu ăn, thầm khen ngợi vị ngon của nó. Không khí im lặng bao trùm hồi lâu, tiếng chuông điện thoại của Hàn Dạ Thần vang lên cắt đứt sự yên tĩnh. Anh mở máy nghe “Alo”
- Thần....!!! Là tôi Nam Khánh nè... - Giọng đàn ông nam tính nhưng lại õng ẹo đến đáng sợ
- Nghiêm túc cho tôi! - Mỗi khi nghe cái tên “đàn bà” này nói chuyện, anh nổi hết da gà
- Ok Ok, làm gì mà căng - Nam Khánh khôi phục lại chất giọng õng ẹo thành nam tính mê hoặc - Tôi về nước rồi, cậu lái xe ra đón tôi đi
- Vệ sĩ của cậu đâu? - Bảo chủ tịch cao thượnh như anh đi làm tài xế cho tên “đàn bà“. Mơ đi...
- Tôi không mang theo, giờ tôi đang phải trốn đám con gái cuồng zai đẹp, huhu cậu phải giúp tôi...
- Hừ, Tôi đang bận
- Bận gì hả? Cậu bận gì đến nỗi bạn bè thân cũng bỏ hả?
“Tút...tút” nghe tiếng bên kia đã cúp máy, Nam Khánh tròn mắt nhìn màn hình, khoe môi giật giật.
1....2....3....4....5
“HÀN DẠ THẦN...!!!” Hét xong, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, hội hám zai hỗn loạn chạy đến
“Anh ấy kìa”
“Oa đẹp zai quá”
“Anh ơiiiiii...đợi em...”
“Đừng chạy anh ơi”
“Cho em chụp một tấm thôi..”
Nam Khánh vụt chạy, vừa chạy vừa kêu “Hàn Dạ Thần, tôi hận cậu...”
Hàn Dạ Thần cúp máy, anh nâng ly uống ngụm nước, bộ dạng bình thản hoàn toàn như chưa nghe cuộc gọi kia. Mạc Vi Như tò mò “Chủ...Hàn Dạ Thần, anh có việc sao?” Hàn Dạ Thần ngẩng đầu nhìn cô, ít ra cô cũng xưng hô bình thường với anh. Thở nhẹ một hơi, Hàn Dạ Thần nói “Không có gì quan trọng” anh nhìn đĩa cơm còn một nửa của cô, anh nhíu mày “Cô ăn cho hết đi” Mạc Vi Như thấy no rồi nhưng không “dám” chọc anh giận, cô gật đầu ăn tiếp. Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, anh rất thích.
Cuối cùng, bữa ăn cũng kết thúc khi Mạc Vi Như ăn xong. Hàn Dạ Thần thanh toán rồi cùng cô ra ngoài. Mạc Vi Như ngồi vào ghế phụ, cô xem đồng hồ trên điện thoại “Ôi đã 10h10 rồi, còn bản hợp đồng cần ký với Phong thị” “Chúng ta đi...” Hàn Dạ Thần không hấp tấp, anh khởi động xe lái đi.
- Tôi sợ không kịp mất - Mạc Vi Như lo lắng
- Không có gì là muộn - Hàn Dạ Thần
- Há? - Như vậy mà anh còn bình tĩnh được, phải biết là tầm quan trọng của hợp đồng này ảnh hưởng khá lớn đến sự phát triển của tập đoàn. Cô biết không có hợp đồng này thì Hàn thị cũng không sao, nhưng mất hợp đồng này thì tập đoàn cũng sẽ mất uy tín và các đại cổ đông sẽ đưa ra áp lự lớn cho Hàn Dạ Thần.
Xe phóng nhanh tiến thẳng về tập đoàn, Mạc Vi Như bám vào ghế, giữ chặt dây an toàn. Cô thầm khóc, hành động của anh quả nhiên khác với dáng vẻ.