Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Chương 17: Chương 17




Mạc Vi Như bị bất ngờ không ít, cô mở to mắt nhìn phu nhân William, bà cười với cô “Phu nhân chủ tịch tương lai”

- Haha, phu nhân William! Bà đang nói gì vậy? Kể truyện cười sao? Con nhỏ lạ lẫm này từ đâu mà trở thành vị hôn thê của Thần - Chu Lệ nghiến răng nói, lúc này cô ta không còn nhớ gì đến các quy củ phải tôn trọng tiền bối.

- Chu tiểu thư, cô không tôn trọng tôi... - Phu nhân William cau mày - Với lại, cô là ai mà dám gọi tên Hàn chủ tịch thân mật như vậy?

- Haha, bà cùng lắm chỉ là chức danh phu nhân của ngài William nghe rất quyền lực thôi mà, sao tôi phải tôn trọng bà? Ai biết được trước khi làm phu nhân, bà đã làm cái gì?  - Chu Lệ bị cơn tức che mờ mắt, cô ta cao giọng chế giễu.

Phu nhân William vẫn bình tĩnh lạ, môi bà mỉm cười thản nhiên, không ai biết được ý nghĩ của bà lúc này.

“Cô ta bị điên rồi sao?”

“Thật là ngu ngốc!”

“Thế này thì Chu gia cũng chẳng giúp được gì cho cô ta rồi”

“Cho chừa cái tật khinh thường người khác, coi dáng vẻ giả tạo của cô ta mà tôi mắc ói”

Lời xì xao của mọi người đứng xung quanh vang lên không to không nhỏ nhưng đủ để lọt vào tai của Chu Lệ. Giờ đây mọi người không còn để ý đến thân phận Chu tiểu thư của Chu gia mà chỉ để ý đến thái độ và cạc cư xử ngu ngốc của cô ta.

Mạc Vi Như thấy khó chịu, cô không nhịn nổi nói “Chu tiểu thư hóa ra là người như vậy sao? Quy củ trên dưới cũng không biết, cô thật không xứng với cái danh chức tiểu thư này, tôi không biết nên gọi cô là gì đây?”

- Cô... - Chu Lệ tức giận, cô ta tiến tới, giơ tay định tát Mạc Vi Như thì bị một bàn tay chắv khỏe giữ lại. Chu Lệ giằng ra, cô ta quay phắt người quát “Ai dám...!!” Nhìn thấy Hàn Dạ Thần, cô ta im bặt. Hàn Dạ Thần lạnh lùng hất tay cô ta ra sau làm cô ta suýt ngã xuống sàn. Hàn Dạ Thần bước đến bên Mạc Vi Như, cánh tay vòng qua eo cô ôm chặt, giọng nói băng lãnh uy quyền

- Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, cô cũng thật to gan!

Năm chữ “người phụ nữ của tôi” được phát ra từ miệng Hàn Dạ Thần ngay lập tức gây chấn động cho những người xung quanh đặc biệt là Chu Lệ, cô ta sửng sốt nhìn hai người. Ông William cũng bước đến bên cạnh vợ mình, ông nhướn mày nhìn Chu Lệ

- Cô dám dùng cái vẻ vô giáo dục đấy lên mặt với vợ tôi? Chu tiểu thư, cô không biết mình đang làm gì sao? Chu gia dạy dỗ cô đúng là không tốt, thật đáng xấu hổ!

- Ngài William và phu nhân, mong hai người thứ lỗi, là do tôi không dạy dỗ Lệ Lệ cẩn thận, chiều nó quá mức thành ra nó thành như thế này! Tôi sẽ bắt nó xin lỗi ngay bây giờ - Ông Chu cúi đầu xin lỗi, trong lòng còn rủa thầm cô con gái rượu, nó làm hại ông rồi, à không đúng hơn là cả Chu gia!

Bà Chu cũng hiểu được mối nguy hiện giờ, bà cúi thấp đầu “Phu nhân William, mong bà thứ lỗi” tay còn giật giật tay Chu Lệ. Cô ta lúc này mặt đã xám xịt, cắn răng cúi thấp đầu “Phu nhân William và chủ tịch William, cháu chân thành xin lỗi” “Hừ” phu nhân Willam cười nhạt, bà quay sang chồng mình “Anh, em thấy hơi mệt, chúng ta về thôi” “Được” ông William mỉm cười đưa bà đi, trước đó ông còn quay đầu lại nói “Hàn chủ tịch, tôi phải đưa vợ tôi về, việc còn lại đành nhờ cậu” Hàn Dạ Thần gật đầu, vòng tay ôm eo Mạc Vi Như siết chặt hơn. Mạv Vi Như bị đau, cô hơi giãy “Hàn Dạ Thần, anh siết tôi đau quá!”Hàn Dạ Thần không nói gì, cánh tay trên eo cô buông lỏng ra. Anh khinh thườn nhìn Chu Lệ cùng hai ông bà Chu gia “Chu gia các người, tôi nên làm như thế nào đây?” Chu Vinh hốt hoảng, ông nhìn mọi người xung quanh, tay nắm chặt cố kìm nén cơn giận “Hàn chủ tịch, con gái tôi chưa làm gì quá đáng, vị hôn thê của ngài cũng không có bị gì, ngài không nên để bụng chuyện nhỏ nhặt này” ăn nói khép nép với một thằng nhỏ hơn mình mấy chục tuổi, là một sự nhục nhã đối với ông nhất là hôm nay lại là buổi tiệc Chu gia với nhiều đối tác làm ăn, nhiều khách mời có ích trong việc phát triển Chu gia, việc mất mặt như thế này sau này ông còn dám ngẩng đầu lên sao!? Chu Vinh tức giận nhìn Chu Lệ, tất cả đều tại đứa con gái vô dụng này, suốt ngày chỉ biết gây chuyện.

Chu Lệ sợ hãi trốn sau lưng mẹ mình, ba không phải sẽ đánh cô chứ!? Bà Chu thở dài, tránh đi xin lỗi khách mời. Chu Vinh thấy có vẻ mọi người đều đang muốn ra về thì ông nói như cầu xin “Hàn chủ tịch, chúng ta có thể nói chuyện này sau được không? Dù sao hôm nay là bữa tiệc của Chu gia, ngài làm như vậy thật sự tôi...” Mạc Vi Như thấy cũng đúng với lại cô không có sao, Hàn Dạ Thần cũng hơi quá rồi, cô kéo kéo áo anh “Hàn Dạ Thần, ông ta nói vậy cũng đúng, mình nên để chừa mặt mũi cho ông ta, dù gì người phạm lỗi cũng là Chu tiểu thư, anh nên...” “Em đang nói giúp họ?” Giọng anh có chút tức giận “Tôi chỉ thấy nên làm như vậy là đúng thôi” Mạc Vi Như thở hắt ra. Hàn Dạ Thần im lặng, anh kéo cô ra giữa hội trường, Mạc Vi Như kêu “Á” lên một tiếng, cô bị anh kéo ra giữa, người khác bắt đầu chú ý đến hai người, nhiều tiểu thư thiếu gia cũng bắt cặp mời nhau nhảy, năm sáu nghệ sĩ được thuê đến căn đúng lúc mà phát nhạc, tiếng nhạc du dương vang lên. Môi Hàn Dạ Thần kề sát vào tai Mạc Vi Như “Khiêu vũ cùng tôi, lời em nói tôi sẽ nghe” “Tôi...” anh đang đặt điều kiện với cô sao? Haizz...Mạc Vi Như đưa tay đặt lên bàn tay anh, một tay đặt lên vai anh, cô mỉm cười “Hàn chủ tịch, có gì chỉ bảo” “Được” Hàn Dạ Thần nhếch môi, tay vòng qua eo cô, tay kia nắm nhẹ bàn tay cô. Hai người bắt đầu khiêu vũ, sự nhịp nhàng và ăn ý của họ thật khiến người khác ghen tị. Mạc Vi Như trước đó từng là hoa khôi được mời nhảy rất nhiều trong các lễ tiệc nên việc khiêu vũ cũng không quá khó. Cô thầm thở phào, cô mà không biết khiêu vũ thì chẳng phải sẽ khiến Hàn Dạ Thần xấu hổ sao?

Chu Vinh nhìn hai con người tuyệt sắc kia, ông thở phài nhẹ nhõm nhưng cơn tức của ông vẫn không thể vơi đi được. Ông hậm hực đi vào phòng nghỉ, nơi đó đã có bà Chu và Chu Lệ. Hai mẹ con đang ngồi trên ghế sofa, đầu cúi gằm. Nghe tiếng bước chân “lộc cộc” và tiếng đóng cửa “Rầm” đầy tức giận, Chu Lệ và cả bà Chu đèu biết đó là ông Chu.

- Chu Lệ, ngẩng đầu lên!! - Chu Vinh quát

Chu Lệ sợ hãi ngẩng đầu thì ngay lập tức bị một cái tát mạnh vào mặt làm cô ta ngã xuống. Bà Chu hốt hoảng đi đến thì ông Chu đẩy nhẹ bà ra “Bà còn định bênh nó sao? Hôm nay Chu gia chưa đủ nhục nhã, thất bại à? Để xem qua ngày hôm nay, Chu gia có bị phá sản vì nó không!?” Chu Lệ run run nói “Ba, sẽ không đến nỗi thế chứ!”

- Mày còn dám nói! Đứa con gái vô dụng, mày chẳng làm được cái gì ngoài đua đòi theo mấy đứa lẳng lơ, suốt ngày chỉ mang đến nỗi lo cho Chu gia, tao thật thất bại mới có đứa con như mày

Chu Lệ bật khóc to, cô ta không ngờ được những gì ba mình nói.

- Chu Vinh, sao ông nói nặng lời như vậy? - Bà Chu không nghĩ chồng mình có thể nói những lời như vậy, bà ôm con gái vào lòng.

- Tôi nói sai sao? Cả bà nữa, chiều nó quá cơ, để giờ nó thành ra như thế này

- Ông trách tôi?

- Còn ai nữa, nếu không là tôi sao? Những lần tôi dạy dỗ nó sao bà lại ngăn lại? Có đánh nó, mắng nó, nó mới thành người

- Ông...! - Bà Chu hết lời, bà ngồi xuống sofa.

Không khí trầm lại, ngột ngạt đến khó chịu. Chu Vinh đưa tay vuốt mặt, ông bất lực ngả ra sau ghế. Chu Lệ run run định ngồi dậy thì Chu Vinh mở mắt ra quát “Mày quỳ xuống cho tao!” Chu Lệ giật giật váy bà Chu nhưng bà chỉ chán nản gạt ra, bà nhỏ giọng “Nghe ba con, là con sai, mẹ cũng không làm được gì” Chu Lệ cắn môi ngồi quỳ xuống, macara đen bị nước mắt làm nhòe xuống hai bên má, tóc tai rối bù, một bên mặt sưng đỏ lên. Lúc này cô ta trông thật đáng thương nhưng đến cả ba mẹ cô ta còn không để ý thì ai thương cảm cho cô ta được đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.