“Chuyến bay đến Hong Kong sắp hạ cánh trong ít phút nữa” - tiếng loa vang lên trong khoang máy bay tư nhân của Hàn gia.
Minh Hạo ngáp ngắn ngáp dài, chậm rãi kéo tấm bịt mắt ra. Anh mới ngủ chưa đầy một tiếng, ngủ không đủ giấc thật đúng là quá mệt mỏi! Minh Hạo ngồi dậy, quay sang phía đối diện, anh thấy Hàn Dạ Thần vẫn bộ dạng tỉnh táo xem tờ báo kinh tế, anh hỏi “Thần! Nhiều khi tớ thắc mắc rằng cậu có phải là người không?“. Hàn Dạ Thần lườm Minh Hạo “Muốn tớ giải đáp cho thắc mắc này của cậu hay không?” Minh Hạo cười ha ha “No no, không cần, tớ biết rồi! Sorry, so sorry!”
- Cầm lấy đi... - Hàn Dạ Thần ném cho Minh Hạo một chiếc túi
- Cái gì đây? - Minh Hạo lục trong túi ra, thấy một chiếc hộp bằng gỗ đóng kín
- Tứ Dược Hoả!
- What? Tứ Dược Hoả!? - Minh Hạo trợn mắt nhìn Hàn Dạ Thần, anh nói lớn, Minh Hạo cầm chiếc hộp lên xem xét - Trông nó thật đơn giản, không giống với vũ khí giết người đáng sợ mà ai cũng mong có được trong giới Hắc đạo.
( Tứ Dược Hoả: Nghe là biết có liên quan đến lửa nhỉ? đây là hương dược cực kì độc hại, người nào ngửi phải nó, ban đầu sẽ thấy cơ thể râm ran khó chịu sau đó lại thất nóng lên dần, nhiệt độ có thể lên tới 100 độ C, đốt cháy hoàn toàn một người từ trong ra ngoài. Tứ Dược Hoả được chế dưới dạng một viên thuốc, có thể hoà tan với nước và tạo hương bởi nhiệt độ tuỳ từng nơi )
- Nhưng mà sao cậu có được nó? Rõ ràng hàng Tứ Dược Hoả ngừng sản xuất rồi cơ mà với cả lô hàng cuối cùng của nó cũng bị biến mất không chút dấu vết, nghe nói là ai đó lấy được... - Minh Hạo ngẫm nghĩ, anh nhìn sang Hàn Dạ Thần - Không phải là cậu chứ!?
- Hửm...ngạc nhiên lắm sao?
- Cũng không loại trừ khả năng này, ngoài cậu ra còn ai có bản lĩnh lấy được lô hàng Tứ Dược Hoả cơ chứ! Tớ chỉ không nghĩ đến là cậu để ý đến Tứ Dược Hoả lâu như thế!
Hàn Dạ Thần nhếch môi cười, anh cất tờ báo kinh tế vào trong kệ sách báo, ngả người ra sau ghế, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Giọng anh không lạnh không nóng vang lên “Chuyến đi này sẽ dài đây, cậu chuẩn bị cả rồi chứ?” Minh Hạo cười “Tâm thế luôn trong trạng thái sẵn sàng!” “Được!” Hàn Dạ Thần nhếch môi. Sự bình tĩnh trong bất kể chuyện gì thì hai người đã luyện thành sắt thép. Nhưng nói cho cùng cả hai người đều biết rằng, rủi ro có thể xảy ra bất cứ lúc nào, tính mạng cũng có thể dễ dàng chênh vênh như bờ vực, danh giới giữa âm - dương cận kề, không ai biết trước được.
Máy bay tư nhân của Hàn gia bay thẳng xuống sân đỗ riêng của ngôi biệt thự. Đây là biệt thự riêng của Hàn Dạ Thần ở bên Hong Kong. Hàn Dạ Thần vì thuận tiện cho công việc, anh đã mua rất nhiều biệt thự ở mỗi một đất nước để nghỉ ngơi và làm việc. Người trong biệt thự đã nhận tin báo trước, đứng thành một hàng cung kính cúi đầu chào Hàn Dạ Thần và Minh Hạo “Bang chủ! Bang phó! Các ngài đã đến.” Đây hoàn toàn là người của Hắc Dạ, đều là những sát thủ cấp cao, từ người giúp việc đến quản gia, đều từ Hắc Dạ mà ra. Hàn Dạ Thần gật đầu không nói gì, anh đi vào căn biệt thự. Minh Hạo bước theo sau.- Tứ Dược Hỏa này...cậu định sử dụng nó như thế nào? - yên vị trên ghế sofa, Minh Hạo tay còn cầm chiếc hộp gỗ lên.
- Tứ Dược Hỏa trong tay tớ là số lô hàng cuối cùng nên cần phải sử dụng cho hợp lí, không nên phí phạm - Hàn Dạ Thần nói - Tớ giao cho cậu Tứ Dược Hỏa là đã biết cậu có cách sử dụng hợp lí nó rồi...
- Tin tưởng tớ thế sao? - Minh Hạo cười, anh gật gù - Uh được, sẽ không làm cậu thất vọng.
Lúc này, người quản gia độ tuổi trung niên bước vào, ông ta cung kính cúi đầu nói “Bang chủ, bang phó! Có Nam thiếu gia đến.” Minh Hạo có chút bất ngờ thốt lên “Nhanh như vậy?” “Không nhanh sao được, tôi có buổi họp báo ở gần Hong Kong, bay sang đây cũng chỉ mất ba tiếng, bất ngờ gì chứ!?” Giọng nói trầm thấp mang ý cười vang vọng vào trong phòng khách. Nam Khánh thân tây trang màu đen nghiêm túc bước vào. Minh Hạo nhếch môi “Nhiều khi tôi cũng thấy cái nghề minh tinh của cậu có ích đấy chứ!” “Hừ...!” Nam Khánh hừ lạnh một tiếng.
Người quản gia lui ra ngoài. Nam Khánh ngồi phịch xuống ghế sofa, ạn than thở “Có ai khổ hơn tôi không? Haizz...lên tiếng hủy bỏ lịch trình trong suốt hơn một tháng có khác nào sự nghiệp tôi không còn nữa! Bị quản lí gọi điện rồi mail đến điên cả đầu.” Minh Hạo cười nhạo “Cứ thích làm minh tinh nổi tiếng cơ, bao nhiêu nghành nghề bình thường, ít có tính truyền thông hơn thì không chọn. Trong mấy người kia, có mỗi cậu là tôi thấy hâm nhất, Nghị Phong chọn làm bác sĩ, dù danh tiếng cũng nổi đấy nhưng không quá lùm xùm rắc rối còn Tử Âu thì không nói rồi, ở Hắc Dạ cũng có khi lại quản giúp tôi chuyện công ty, ít ai biết đến cậu ta. Nói chung là cậu đó...Tự làm tự chịu! Hahaha...” “Minh Hạo!” Nam Khánh gằn giọng.
“Im!” - Tiếng Hàn Dạ Thần vang lên đầy lạnh lùng, hai con người đang đấu võ mồm kia lập tức im lặng. Hàn Dạ Thần hài lòng nói tiếp “Nam Khánh, cậu đã đọc thông tin chi tiết của nhiệm vụ lần này chưa?” “Rồi, đã đọc rất kĩ càng! Nhiệm vụ lần này khiến tôi thấy rất hứng thú, bỏ qua đống lịch trình dày đặc kia cũng đáng” Nam Khánh cười “Ngày mai bắt đầu tiến hành!” Hàn Dạ Thần ra lệnh “Tuân lệnh!” Minh Hạo bĩu môi nhìn Nam Khánh, tên này sao mình thấy bực mình thế nhỉ?
“Minh Hạo!” Nghe tiếng Hàn Dạ Thần gọi tên mình, Minh Hạo giật mình quay ra, anh cười “Bang chủ có gì cần giao phó?” “Hôm nay cậu cần lắp đặt mạng lưới bảo mật vô hình của ba bang phái đó, cần tối nay là phải xong!” Minh Hạo gật đầu. “Còn nữa, tôi biết năng lực của các cậu nhưng vẫn nên cẩn trọng, không thể bỏ sót hay để lộ bất kì một sơ hở nào của cả đối phương và của mình! Quan trọng là phải tìm ra kẻ chống lưng, còn đâu tiêu diệt tận gốc!” Hàn Dạ Thần lạnh lùng nói. Nam Khánh và Minh Hạo nghiêm túc gật đầu.
Cuộc chiến giờ đây, mới thật sự bắt đầu....
*******************
Tại biệt thự Hàn gia
- Nghị thiếu gia! Nghị thiếu gia... - giọng nói hốt hoảng của ông quản gia vang lên trong căn biệt thự.
- Có chuyện gì vậy? - Nghị Phong nhíu mày, từ trong phòng đi ra
- Mạc tiểu thư, cô ấy...cô ấy lạ lắm!
- Lạ? - Nghị Phong mày nhíu chặt hơn, anh vội bước về phòng Hàn Dạ Thần - Đi xem trước đã...
Ông quản gia mặt hơi tái đi theo sau Nghị Phong.
Nghị Phong mở cửa, bước đến chỗ Mạc Vi Như. Anh thấy cô đang nhăn mặt vì khó chịu, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi làm vài sợi tóc bết lại,sắc mặt tím tái đến lạ thường. Nghị Phong nhíu mày, anh xem xét tình trạng của Mạc Vi Như. Nghị Phong vừa xem vừa nói “Đây là vấn đề về tâm lý, cô ta đang gặp ác mộng, có lẽ là một ác mộng đáng sợ khó quên nào đó đeo bám. Do hôn mê sâu và lâu ngày, không tránh được các tác động trong dây thần kinh trí nhớ, khiến nó tái hiện lại đoạn hồi ức đó.” Ông quản gia gặng hỏi “Vậy phải làm sao...?” “Bác đừng lo quá, cô ta không sao đâu, chỉ lúc nữa là hết thôi” Nghị Phong nhàn nhạt nói. “Nhưng mà... trông Mạc tiểu thư đang rất khó chịu” Ông quản gia nhìn bộ dạng của Mạc Vi Như mà thầm đau lòng cho cô gái này “Bác xuống trước đi, có cháu ở đây rồi!” Nghị Phong nói.
Nghe anh nói vậy, ông quản gia mới yên tâm đi xuống lầu. Tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Nghị Phong bực bội nhìn cô gái trên giường. Anh dù không muốn nhưng vẫn phải chăm sóc cái thứ “phiền phức” này. Nghị Phong lấy một mũi tiêm ra, anh rút cánh tay Mạc Vi Như đã để trong chăn ra, định tiêm chất trong kim tiêm vào tay cô thì bị Mạc Vi Như nắm chặt lại. Nghị Phong ngạc nhiên nhìn hướng lên cô, Mạc Vi Như lẩm bẩm, giọng cô đứt quãng “Đừng...đừng, không... không phải...lỗi của tôi...” Nghị Phong khó chịu muốn rút tay ra nhưng bàn tay mỏng manh kia lại nắm chặt hơn, tựa như không thể buông.
Nghị Phong cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi, thật muốn vật người phụ nữ này dậy mà đánh cho chết. Chỉ tiếc là một - cô ta là người Hàn Dạ Thần yêu, hai - chăm sóc cô ta là nhiệm vụ của anh. Hít sâu, thở dài, Nghị Phong vỗ vỗ tay của Mạc Vi Như, khẽ xoa dịu mu bàn tay của cô như một hành động trấn an khiến người ta cảm thấy thật yên bình và dễ chịu. Quả thực là như vậy, Mạc Vi Như đã buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Nghị Phong ra, Nghị Phong thở phào nhìn cô gái mặt mày đang dần trở lại như bình thường kia. Anh cũng thật không ngờ, một hành động nhỏ nhặt như vậy lại mang cho người phụ nữ này một cảm giác an toàn đến thế. Nghị Phong nhìn gương mặt Mạc Vi Như ướt đẫm mồ hôi, phần cổ và người cũng vậy. Anh chán nản ấn nút gọi người “Cho người giúp việc nữ lên đây lau người cho Mạc tiểu thư!” Anh không định đợi ở đây nên đứng dậy bước ra ngoài. Bỗng bị một lực nhỏ kéo lại, anh nhíu mày quay đầu lại, bàn tay ban nãy lại nắm nhẹ vào vạt áo anh, đôi môi tái nhợt đó lại mấp máy hai chữ gì đó, nhìn khẩu hình thì chắc lại là “Đừng đi...”