Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Chương 7: Chương 7: Có duyên sẽ gặp lại




Hàn Dạ Thần tìm thấy phòng cô, anh cẩn thận lấy tay mở cửa. Nhẹ nhàng ôm cô lên giường, từng động tác như nâng niu bảo vật trân quý. Đắp chăn cho cô, Mạc Vi Như khẽ “um...” rồi quay người, đầu vùi vào gối ngủ. Hàn Dạ Thần cười nhẹ, anh đứng ngắm cô, lúc ngủ cũng đáng yêu như vậy thì sao anh chịu nổi? Hàn Dạ Thần đứng dậy tính ra ngoài nhưng chợt một vật ở tủ giường thu hút tầm mắt của anh. Là một khung ảnh nhỏ. Hàn Dạ Thần cầm lên xem, hình cô và một chàng trai, cô vẫn là nụ cười anh thường thấy nhưng rực rỡ và hạnh phúc hơn nhiều. Họ thân mật ôm nhau, môi như gần kề. Anh ghen tị muốn đập vỡ khung ảnh nhưng cố kiềm mình lại, Hàn Dạ Thần trước khi ra khỏi phòng, anh liếc cô một cái rồi thầm nghĩ “Cô gái, em đã chọc giận tôi rất nhiều lần“. Ra khỏi phòng cô, Hàn Dạ Thần bước đi về phòng, anh chợt đứng lại quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng. Có người vừa xuống cầu thang. Hàn Dạ Thần nghĩ “hắn” chưa thể tìm được nơi này, cũng không thể biết tung tích của anh nhanh như thế. Hàn Dạ Thần biết anh đã nghĩ nhiều nên quay người đi về phòng. Bóng đen ở phía cầu thang ngó đầu lên, mẹ Mạc cười vui vẻ nhìn Hàn Dạ Thần từ phòng con gái mình ra. Đang ngủ thì thấy khát nước nên bà xuống bếp uống nước không ngờ lại may mắn thấy cậu Hàn Dạ Thần đang bế con gái mình trên tay về phòng. Nhìn vẻ mặt cùng động tác dịu dàng nâng niu của Hàn Dạ Thần, mẹ Mạc khẽ cảm thán.

Sáng hôm sau

Hàn Dạ Thần đang ăn sáng cùng với gia đình Mạc Vi Như

- Cháu đi thật sao Hàn Dạ Thần? - Mẹ Mạc có bao nhiêu tiếc nuối chắc hẳn ai cũng thấy được. Một chàng trai hoàn hảo như vậy lại thích con gái của bà. Điều hiếm hoi như vậy, sao bà có thể để vụt mất. Haizzz....

Thế Hải thầm cười trong lòng, anh ta đi rồi, tiểu Như sẽ không cần phải chú ý đến anh ta mà quên mất mình. Thế Hải ăn xong, anh bê bát đĩa vào bồn rửa, lấy giấy lau miệng “Xin phép cả nhà, con có việc phải đi sớm” “Ukm, về sớm nha con” mẹ Mạc nói với theo bóng anh. Đi qua Hàn Dạ Thần, Thế Hải còn cười sảng khoái lẫn khiêu khích. Hàn Dạ Thần nhếch môi.

- Vâng - Hàn Dạ Thần gật đầu

- Thật tiếc quá, cháu đi rồi, ta không biết bao giờ mới gặp lại cháu

- Sẽ không lâu đâu ạ - Ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Mạc Vi Như, cô nghi hoặc “Vậy là sao chứ? Sao anh ta nhìn mình như vậy?”

“Ting tong...” - tiếng chuông cửa vang lên. Mạc Vi Như đứng dậy “Để con ra mở cửa xem ai”

Thấy cửa mở ra, Minh Hạo cùng hai tên áo đen phía sau định đi vào nhưng chợt sững lại khi thấy một cô gái ra mở cửa.Nhan sắc không phải là đẹp nhất nhưng lại rực rỡ kiều diễm và đáng yêu, trên người chỉ mặc áo phông xanh, quần đùi jean. Mộc mạc nhưng thu hút. Đây là chị dâu trong miệng Lão đại sao? Minh Hạo với hai tên thuộc hạ đằng sau nhìn chằm chằm cô, ánh mắt còn ngạc nhiên, không thể tin nổi và hoảng sợ. Mạc Vi Như định lên tiếng thì Hàn Dạ Thần bước ra, áo sơ mi đen và quần âu đã giặt xong, anh mặc trên người nhanh chóng tôn lại nét băng lãnh mê hoặc. Minh Hạo trợn tròn mắt khi thấy Hàn Dạ Thần. Là sự thật! Không phải mơ! Thần và cô gái này thật sự đáng chú ý.

Hàn Dạ Thần thấy thằng bạn mình với hai tên thuộc hạ nhìn chăm chăm Mạc Vi Như liền khó chịu lên tiếng

- Ngay lập tức thu hồi ánh mắt không đứng đắn của cậu lại - nói gần như là nghiến răng, ánh mắt như dao nhìn về Minh Hạo như muốn nói “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu“. Cô gái của anh chỉ mặc đơn giản như vậy mà cũng thu hút được ánh mắt của nhiều thằng đàn ông. Chỉ mới sáng ngày thứ hai gặp cô mà anh sắp ghen đến đứt dây thần kinh. Thật tức chết anh mà!!Minh Hạo rùng mình một cái, hai tên thuộc hạ đằng sau thì mồ hôi bắt đầu chảy dòng dòng trên trán. Bang chủ sẽ không phải vì cô gái lạ mặt này mà cho mình không thấy mặt trời chứ!?

- E hèm - hắng giọng rồi lấy lại vẻ đàng hoàng hòa nhã như thường, Minh Hạo mỉm cười, anh cúi nhẹ người - Tiểu thư, xin chào cô, tôi là Minh Hạo, bạn thân kiêm trợ lý của Hàn Dạ Thần

- À...vâng, chào anh, tôi là Mạc Vi Như - Mạc Vi Như cũng cười chào lại.

- Thần, tôi đến đón cậu từ đường xa đến đây, cậu không phải nên cho tôi uống cốc nước chứ - Minh Hạo

- Anh..anh vào nhà đi, mà anh có đói không, tiện thể ăn sáng luôn cùng chúng tôi, phần ăn tôi nấu cũng hơi nhiều - Mạc Vi Như

- Oa...cô thật tốt nha..! - Minh Hạo hai mắt phát sáng - Được được, tôi cũng...

Chưa kịp nói xong, đã bị Hàn Dạ Thần “phóng dao”, Minh Hạo im bặt, anh cười hì hì, gãi gãi đầu

- À, không cần đâu, tôi không dám làm phiền gia đình, tôi chỉ có nhiệm vụ đến đưa chủ tị...bạn mình về thôi - Minh Hạo suýt nói ra thân phận cao chót vót của Hàn Dạ Thần, anh đã hoài nghi mà nghĩ “Tại sao với gia thế thân phận tuyệt vời như vậy mà không nói!?” Nhưng rồi lại nghĩ đến việc nói ra thân phận đi đôi với phiền phức. Ai biết được cô gái này có vì tiền mà bám dính lấy Thần không? Bây giờ không biết thì thế nhưng biết rồi thì có như mấy người phụ nữ khác không? Minh Hạo cũng không muốn thằng bạn không gần nữ sắc từng hoài nghi là “gay” này lần đầu yêu một người mà lại ngay tức khắc thất tình.

Hàn Dạ Thần nói “Đợi chút” rồi đóng sầm cửa lại. Minh Hạo run run khóe môi, Hàn lão đạo quả thật rất nhẫn tâm. Người ta thường có câu gì ý nhỉ? Có vợ bỏ bạn? Đúng! Có vợ bỏ bạn. Chỉ là cô gái này không phải vợ của Thần. Hắc hắc nhưng anh tin không bao lâu nữa, anh sẽ dự đám cưới của họ. Anh biết Hàn Dạ Thần bạn anh là người không bao giờ thất bại trong mọi việc nhưng có kể tình yêu không ta...Minh Hạo biết sắp tới sẽ rất nhiều chuyện thú vị xảy ra.

10 phút... bình tĩnh đứng chờ, tựa cửa nhìn ngắm xung quanh

20 phút... nhìn ngắm tiếp xung quanh, mũi giày gõ gõ xuống đất

30 phút...đưa đồng hồ đeo tay lên xem

50 phút...nắng nóng chiếu xuống, nóng và mệt, Minh Hạo để hai tên thuộc hạ đi mua nước với ô che. Anh nhìn đồng hồ, chân cũng đã mỏi.

1 tiếng... Đã hết kiên nhẫn..MK!! Để anh chờ lâu như vậy!? Đã hơn một tiếng rồi, tên đó làm gì trong đấy chứ!?

Trong nhà, Hàn Dạ Thần và ba mẹ Mạc và Mạc Vi Như ngồi nói chuyện vui vẻ, anh nhận những hộp đồ ăn giản dị mẹ Mạc đưa. Điều hòa, quạt mát, nước mát, hoa quả mát và ngọt, chỗ ngồi thoải mái. Trái ngược hoàn toàn với tình trạng của Minh Hạo vẫn đang đứng ngoài cửa. Có vẻ như Hàn Dạ Thần đã quên khuấy mất thằng bạn thân đầy nghĩa tình đi đường xa đến để đón mình. Nếu không phải có Mạc Vi Như nhắc anh thì Hàn Dạ Thần còn muốn ngồi thêm lúc nữa.

Gần 2 tiếng...Minh Hạo muốn hét lớn, anh bực tức định đi về nhưng nghe tiếng mở cửa thì khựng lại. Vẻ mặt “hiền hòa” nhìn về hai người một nam một nữ nói chuyện vui vẻ. Nghiến răng nghiến lợi muốn nhảy vào phá họ nhưng vì anh biết mình không thể nào làm được!! Nói đến Hàn Dạ Thần, không ai là địch thủ của anh. Hàn Dạ Thần lạnh nhạt đưa mắt về phía Minh Hạo đang chằm chằm nhìn mình đầy “yêu thương” nghiêm giọng ra lệnh “Mang những đồ này đi” hai tên thuộc hạ tiến tới xách mấy túi đồ. Hàn Dạ Thần lưu luyến nhìn về phía cửa, nơi tình yêu của anh đang đứng đấy, cô cười tươi vẫy tay chào anh. Hàn Dạ Thần nhếch môi gật đầu coi như chào. Anh nhớ lại câu nói ban nãy của cô “Có duyên sẽ gặp lại...” Cô gái, chẳng cần dựa vào duyên hay không, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau.

Hàn Dạ Thần bước đi, theo sau là Minh Hạo và hai tên thuộc hạ. Minh Hạo nãy giờ cũng không có lên tiếng, anh chỉ thầm oán hận trong lòng. Ra tới rìa biển cách khá xa thị trấn, một chiếc phi cơ trắng đã đậu sẵn ở đó. Một tên áo đen từ trong phi cơ đi ra, cúi đầu cung kính. Hàn Dạ Thần bước lên theo bậc thang kéo. Ngồi yên vị trong chiếc phi cơ, phi cơ bắt đầu cất cánh tiến thẳng đến thành phố A.

Dừng lại ở sân đỗ Hàn gia, Hàn Dạ Thần đi xuống máy bay, mọi người hầu trong nhà có phần kinh ngạc, không phải thiếu gia mất tích sao? Hàn Dạ Thần đi thẳng vào thư phòng Minh Hạo theo sau. Ngồi trên ghế bành bọc da sang trọng, Hàn Dạ Thần lật lật tài liệu cùng xem giá cổ phiếu và tin tức trên báo.

- Giá cổ phiếu đang giảm dần nhưng không có hoàn toàn, chỉ là bọn chó săn dường như rất thích thú với việc cậu mất tích nên ra sức làm việc đưa tin, cả Hắc đạo và Bạch đạo đang đợi thời cơ mà chiếm lấy - Minh Hạo nhăn nhó - Tôi cũng để kệ như cậu nói, bởi tôi biết cậu làm việc sẽ không có lí do

- Để thêm mấy ngày nữa cho tin tức càng thêm nóng hổi, Hàn Dạ Thần tôi mà để cho đống cổ phiếu và truy sát dọa sợ sao? - Hàn Dạ Thần ngả người ra sau, tay gõ gõ mặt bàn - Trước khi đó, âm thầm cho đánh đổ các tòa sạon báo có “gan lớn” đăng tin về tôi và cho chút bất ngờ gửi đến Nhất thị.

- Được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.