Tưới xong những khóm hoa tươi, Mạc Vi Như đưa cho một cô giúp việc nhờ cất hộ mình. Cô đi về phòng, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ mà khẽ thở dài. Mạc Vi Như cô không quen sống kiểu “ăn nhờ ở đậu” một ai cả, nhất là chỉ vì một lí do là Hàn Dạ Thần cứu cô. Dù biết ơn anh nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình thật phiền! Nhất là khi cô biết anh chàng bác sĩ tư nhân tên Nghị Phong kia không ưa mình chút nào, cô không biết lí do, dù rất muốn biết nhưng anh ta như vậy thì cô không thể nào đối mặt được.
Chuyện này cô cũng đã nói với Hàn Dạ Thần nhưng anh chỉ cười nói “Em muốn như vậy cũng được thôi, em có thể phụ giúp mọi người cho đỡ buồn phiền” chỉ là họ có để cho em làm không hay thôi. Điều này Hàn Dạ Thần không nói ra, anh không thể để vợ tương lai của mình mệt nhọc được dù rằng anh rất hài lòng với tính cách này của cô. Hàn Dạ Thần còn nói thêm “Đợi tôi về, có quà cho em” Mạc Vi Như muốn nói thêm gì đó nhưng anh đã cúp máy trước. Cô khẽ thở dài rồi mỉm cười nhìn chiếc điện thoại mà thầm nghĩ “Em đợi anh.”
Sau đó, Mạc Vi Như liền đi tìm việc vặt cho mình ở Hàn gia nhưng lạ là không ai muốn để cho cô làm việc này việc nọ, cô hỏi lí do thì họ chỉ từ chối rằng đây là việc của họ, cô mà làm như vậy thì đồng nghĩa với việc cô cướp đi bát cơm hàng ngày của họ. Điều này rất khiến cho Mạc Vi Như cả kinh, đâu có nghiêm trọng thế chứ, nhưng dài dài cô bị nản lòng, cô đâu ngờ mọi người trong Hàn gia này kiên quyết như vậy.
Ngồi trong phòng đọc báo trên mạng, Mạc Vi Như theo dõi tình hình của Hàn thị dạo gần đây, cô chống cằm nhìn màn hình đọc tin tức. Về lĩnh vực thời trang dạo gần đây, các mẫu thiết kế của Hàn thị đứng thứ nhất, Nhất thị đứng thứ hai, vẫn là hai tập đoàn này đối đầu nhau. Mạc Vi Như bỗng nhớ tới cô trợ lý của mình, khômg biết cô bé đó giờ sao rồi. Cô quên mất là không hỏi Hàn Dạ Thần về chiếc điện thoại của mình, số thì cô không có nhớ rõ. Haizz...mình muốn đi làm lại quá!
Mạc Vi Như đi xuống tầng, cô ngó nghiêng xung quanh rồi đi vào phòng bếp. Hé mắt vào trong, Mạc Vi Như thấy các đầu bếp đang bận rộn nấu nướng, hình như có rất nhiều món.
- tiểu Như, cháu làm gì vậy? - Ông quản gia thình lình xuất hiện đằng sau làm cô giật mình kêu “Á” một tiếng.
- Bác xin lỗi, làm cháu sợ rồi. - Ông quản gia vội nói - Chỉ là bác thấy cháu đứng ở cửa phòng bếp nên tò mò muốn hỏi thôi.
- Dạ không sao đâu ạ - Mạc Vi Như xua tay, cô thắc mắc - Hôm nay...có ai đến hở bác?
- Uh đúng rồi, nhưng sao cháu biết
- Tại cháu thấy hôm nay mấy chú đầu bếp bận rộn hơn hẳn.
- Haha một người khách sành ăn - Ông quản gia cười nói - Cháu cứ lên phòng đi, chút nữa cậu ấy đến, bác sẽ giới thiệu với cháu sau, đừng ngại nhé!
- Dạ không đâu bác - Mạc Vi Như mỉm cười lắc đầu, cô toan bước lên cầu thang thì chợt thấy một cánh cửa phòng phía xa đang mở he hé, ánh đèn sáng trưng từ đó phát ra, căn phòng này cô chưa được xem thử, nổi sinh tò mò cô đành hỏi - Bác ơi, căn phòng đó...
- À, đó là phòng nhạc, hàng ngày đều có người dọn dẹp chắc mới dọn xong nên chưa đóng cửa - Ông quản gia nói, trong giọng có chút không hài lòng, rồi ông quay sang Mạc Vi Như - cháu có muốn đi xem thử không? - Phòng nhạc sao? - Mạc Vi Như bất ngờ, cô hứng khởi gật đầu đồng ý, âm nhạc là sở thích lớn nhất của cô.
- Đi thôi - ông quản gia cười hiền
Mạc Vi Như đi theo sau ông quản gia, cánh cửa mở ra, cô nhìn quanh căn phòng mà “Wow” lên một tiếng. Căn phòng có tông màu trắng không, có cửa kính hướng ra ngoài vườn. Trên tường có treo vài bức ảnh đóng khung, ngoài ra không có gì khác nhưng thứ mà thu hút cô nhất đó chính là chiếc piano đen lớn đặt ở giữa phòng. Mạc Vi Như khẽ bước vào trong phòng, trước đó cô còn nhìn ông quản gia như để xem mình có thể đi vào tham quan được không, nhận được cái gật đầu đồng ý của ông thì cô mới đi xem.
Nhìn các bức ảnh đóng khung treo trên tường, Mạc Vi Như không khó để nhận ra cậu bé trung tâm của mỗi bức ảnh là Hàn Dạ Thần. Gương mặt trẻ con nhưng lại không có biểu cảm gì, mỗi bức ảnh là một giải thưởng danh giá khác nhau và đều là giải quốc tế cao nhất. Hàn Dạ Thần, hồi nhỏ anh đã siêu như vậy rồi, thật đáng ghen tị! Cô mỉm cười, giơ tay khẽ vuốt bức hình anh. Rồi cô tiến đến bên chiếc đàn piano, cô quay ra ông quản gia cẩn thận hỏi “Cháu có thể đánh một bản nhạc được không ạ?”
- Cháu biết đánh đàn piano sao? - Ông quản gia ngạc nhiên.
- Ukm...cháu cũng chỉ biết một chút thôi ạ - Mạc Vi Như cười.
- Đây là chiếc đàn vật báu của Hàn thiếu gia, cậu ấy thường không thích ai đụng đến nó nhưng bác nghĩ nếu là cháu thì sẽ không sao nên... - Ông quản gia vừa nghĩ vừa nói - Cháu cứ dùng đi.
Mạc Vi Như vui vẻ nói “Cháu cảm ơn bác, bác đừng lo, cháu sẽ cẩn thận” rồi cô nhẹ nhàng ngồi xuống, cô mở hộp đàn lên. Ngồi thẳng người, hai cánh tay nâng lên rồi hạ xuống trên phím đàn. Từng nốt nhạc du dương vang lên khiến ông quản gia càng thêm bất ngờ. Cô đang đánh một bản hòa tấu nhanh của nhạc sĩ nổi tiếng thế giới Bethoven. Không khó để nhận ra kĩ thuật của cô cao đến mức nào.
Khi kết thúc bản nhạc của mình, Mạc Vi Như mỉm cười, cô nghe thấy tiếng vỗ tay của ông quản gia “Wow, ta không ngờ cháu lại giỏi đến thế! Về kĩ thuật có thể gần sánh bằng Hàn thiếu gia luôn đó“. Cô cào cào mái tóc, ngại ngùng cười.
- Tiếng đàn... - Nghị Phong bỗng từ đâu đẩy cửa đi vào, nhìn ông quản gia đang đứng gần anh và người phụ nữ đang ngồi trên ghế đàn cạnh chiếc piano của Hàn Dạ Thần. Anh nhíu mày nói - là cô đánh sao?
Mạc Vi Như gật đầu, cô đứng dậy nhìn Nghị Phong. Anh bước đến ngồi xuống ghế, hai bàn tay đặt nhẹ trên phím đàn, nhàn nhạt lên tiếng “Kĩ thuật như vậy mà bác có thể đem so sánh với Hàn Dạ Thần là sai rồi, trước tiên cô ta cần phải bằng hoặc vượt qua cháu đã“. Ôi thật ngạo mạn! Mạc Vi Như nhìn sườn mặt anh mà thầm nghĩ. Ông quản gia cười khà khà nói “Phải rồi phải rồi, tôi quên còn một thiên tài âm nhạc như cậu nữa”
Mạc Vi Như nghe mà kinh ngạc, anh chàng bác sĩ này trông thế mà là thiên tài âm nhạc ư?
- Cậu ấy từng là một thiên tài âm nhạc khi còn bé, cháu thấy mấy bức ảnh treo trên tường rồi đúng không? Các cuộc thi đó cậu ấy đều tham gia cả nhưng chỉ xếp sau thiếu gia thôi, chỉ tiếc là khi dần lớn lên cậu ấy bỏ âm nhạc mà theo ngành y - Ông quản gia nói nhỏ kể cho cô nghe.
- Oh... - Mạc Vi Như bất ngờ không ít, cô mỉm cười đi đến bên cạnh Nghị Phong - Mong chỉ dạy!
- Sao? - Nghị Phong nhếch môi ngẩng đầu nhìn cô - Cô muốn tôi chỉ dạy cô!?
- Ukm, tại tôi nghe bác quản gia nói anh từng là một thiên tài âm nhạc với cả ban nãy anh chê bai kĩ thuật đánh đàn của tôi, tôi đương nhiên không chịu rồi - Mạc Vi Như bĩu môi.
- .... - Nghị Phong nhếch môi không nói gì, anh chỉ ngồi dịch sang một bên để thừa một khoảng trống trên ghế ngồi.
Mạc Vi Như khó hiểu nhìn anh, Nghị Phong hơi nhíu mày “Không phải cô muốn được chỉ dạy sao? Ngồi xuống đi, tôi dạy cô” Mạc Vi Như cùng ông quản gia đều cảm thấy khó tin.
“Chẳng phải bình thường Nghị thiếu gia không thích tiểu Như sao? Cậu ấy tránh không kịp sao còn đồng ý dạy!?” - Ông quản gia
“Người đàn ông này, hình như chỉ cần thỏa mãn sự kiêu ngạo của anh ta là anh ta sẽ dễ tính ngay với mình, haizzz...” - Mạc Vi Như
Ông quản gia cáo từ ra ngoài trước còn cô thì chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nghị Phong, nhìn từng ngón tay anh lướt trên phím đàn tạo nên một bản nhạc hoàn hảo. Cô còn phát hiện ra anh đang đánh lại bản nhạc vừa rồi của cô, nhưng sao nghe lại có chỗ khác đi vậy? Nghe du dương hơn hẳn, cô thật sự đã đánh sai sao?
Đánh xong bản nhạc, Nghị Phong nói “Chắc cô đã nhận ra sự thay đổi của bản nhạc” “Ukm...” Mạc Vi Như gật đầu
- Tôi...đánh sai sao?
- Bản nhạc vừa rồi cô đánh bị lệch nốt, còn chưa thực sự đúng với bản nhạc của Bethoven, mà bản nhạc đúng là bản nhạc mà tôi vừa mới đánh cho cô nghe đó - Nghị Phong nói, anh bỗng nhận ra người phụ nữ này không có phiền mấy, cô biết tiếp thu, cô không tự cao tự đại.
- Oh... - Mạc Vi Như “Oh” một tiếng, cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh - Cùng đánh thử một bản nhạc nhé!
- Cô muốn đánh cùng tôi? - Nghị Phong khá bất ngờ.
- Ukm, anh đừng có chê tôi vội, cứ thử đi đã nhé!
- Được, cô chọn bản nhạc đi - Nghị Phong đưa cuốn tập nhạc cho Mạc Vi Như, giọng anh vẫn lạnh nhạt nhưng trong mắt đã có sự lay động khó thấy.
Nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, tay khẽ lật cuốn tập nhạc mà suy tư, Nghị Phong bỗng thấy trong anh có cảm giác gì rất lạ đang dâng trào lên.