“Cốc...cốc”
“Tiểu Như, xuống ăn nào...” - giọng Thế Hải.
“Vâng...” - Mạc Vi Như ngáp một cái, cô mới chợp mắt được một chút. Hơi mệt nhưng khi ngửi được mùi lẩu hải sản mình yêu thích, cơn buồn ngủ bỗng tan biến.
Mạc Vi Như cùng Thế Hải xuống lầu, trên bàn ăn đã bày sẵn bát đũa, một nồi lẩu nước dùng thơm phức đang sôi sùng sục theo công thức gia truyền của mẹ Mạc, xung quanh nồi là rổ rau cùng nguyên liệu đã được chế biến và xử lí. Ba Mạc phụ trách cho nguyên liệu vào nồi, mẹ Mạc thì mang những món đã chín vừa ra. Mac Vi Như cùng Thế Hải ngồi vào bàn.
Gắp miếng mực mà mẹ Mạc vừa gắp ra đĩa, Mạc Vi Như vừa nhai vừa xuýt xoa “Oaaa ngon... mềm...thơm...đậm vị quá” “Hô hô, đã nói là mẹ làm thì con không phải chê mà” mẹ Mạc vui vẻ gắp thêm cho cô con tôm “Ăn đi con” “Dạ” Thế Hải và ba Mạc cũng cầm bát lên ăn “tranh“. Bàn ăn rộn rã hơn hẳn, trên môi mỗi người đều là nụ cười tươi nhưng nó cũng ẩn chứa một sự lưu luyến.
Không còn gì ấm áp và hạnh phúc hơn là được quây quần bên gia đình và nhất là nồi lẩu tràn ngập hương vị thơm ngon do mẹ làm. Mạc Vi Như mỉm cười, nhìn nụ cười của ba mẹ và anh Thế Hải, cô nhủ thầm bản thân phải luôn thật cố gắng, kiếm tiền và trở về.
Thành phố A không phải là gần, nó là một thành phố lớn và tấp nập người. Nó nằm cách xa hẳn một đại dương nơi cô ở. Vì vậy mà trước khi đi, Mạc Vi Như luôn được ba mẹ cùng anh Thế Hải dặn dò, dù cô đã lớn và tìm hiểu biết được nhiều về thành phố A nhưng những hiểu biết đó cũng không thể nào bao trùm toàn bộ. Bản thân cô khi lên thuyền cũng mang một nỗi hồi hộp và sợ hãi, nhưng chỉ một chút thôi. Cô đã luyện được bản lĩnh đối mặt với cuộc sống suốt 25 năm. Bằng những chuyến đi xa cùng bạn bè, những trải nghiệm thực tập, những vấn đề xã hội được học hỏi. Trong những nơi đó, thành phố A là nơi xa nhất mà cô đến, nhưng cũng là thành phố để cô bắt đầu tất cả. Một cuộc sống mới, bước tiến con đường mới, xa lạ và không lệ thuộc.
Đi thuyền suốt sáu ngày năm đêm, Mạc Vi Như đã nghỉ ngơi và thưởng thức bữa sáng. Nghe tiếng còi tàu kéo dài báo hiệu lúc cập bến, Mạc Vi Như đeo kính mắt đen, tránh đi ánh nắng rực rỡ chiếu xuống. Cô xách chiếc vali cỡ vừa đi xuống tàu. Nhìn dòng người tấp nập đi lại gần bến cảng, Mạc Vi Như hít một hơi thật sâu, cô bước đi đón một chiếc taxi rồi vào thành phố. Ngắm khung cảnh dọc đường đi, Mạc Vi Như không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của nó, những khóm hoa trải dài, cây xanh cao, con đường rộng lớn. Đi gần gần vào thành phố, Mạc Vi Như lại được chứng kiến các toà nhà tầng, hiện đại và sang trọng. Không biết tòa nhà cao nhất là ở đâu nhỉ? Mạc Vi Như có tìm hiểu về thành phố A, thì cô có thấy tòa nhà cao nhất, nhưng cũng không để ý lắm, cô tò mò hỏi người tài xế
- Bác ơi, cho cháu hỏi ở thành phố A, tòa nhà nào được mệnh danh là “chọc trời” đấy ạ?
- “chọc trời”? - Bác tài xế nghĩ nghĩ rồi nói - À, có phải cháu đang hỏi về tập đoàn Hàn thị không?
- Tập đoàn Hàn Thị!? - Mạc Vi Như có nhớ đó là tập đoàn lớn nhất nước, kinh doanh bao trùm mọi lĩnh vực kinh tế lớn, là mong ước của bao người muốn vào làm việc.- Uh, tập đoàn Hàn thị là doanh nghiệp lớn nhất nước và xếp hạng 1 trên thị trường kinh tế lớn Châu Á, tầng của nó cao tới 99 tầng nên được gọi là “tòa nhà chọc trời”, sở hữu toàn bộ các tinh anh của tinh anh, haha cháu mà nghe bác kể về tập đoàn Hàn Thị thì có đến sáng mai cũng không xong - Bác tài xế thân thiện
- Oa, tuyệt thế hả bác!? - Mạc Vi Như bất ngờ
- Uh, điều đó là đương nhiên, nó còn trên cả tuyệt vời nữa ý
Mạc Vi Như lẩm bẩm “Tập đoàn Hàn Thị...” cô hỏi
- Bác ơi, vậy tập đoàn Hàn thị ở đâu ạ?
- Trên đường lớn XX phố XY... - Bác tài xế nhìn cô - cháu muốn vào Hàn thị làm sao?
- Dạ... cháu không biết, cháu đến thành phố A để tìm việc, nghĩ là làm ở công ty bình thường thôi chứ cháu không nghĩ tới là làm việc trong tập đoàn lớn như Hàn thị
- Phải thử sức mình chứ cháu, đúng là rất khó nhưng cháu cứ thử xem sao? Không được thì thôi còn nếu được thì... rất tuyệt đấy cháu ạ!
- Cháu cảm ơn bác - vừa lúc này, xe đã đến nơi, Mạc Vi Như trả tiền cho bác tài xế, cô mỉm cười chào, bác tài xế cũng cười chào lại rồi lái xe đi. Mạc Vi Như xách vali của mình bước đi, vừa đi cô vừa suy nghĩ về lời bác tài xế taxi “Có lẽ mình nên thử xem...” chỗ cô đến là một khu nhà trọ nhỏ, tiền nhà khá rẻ, cô có thể trả được trước 3 tháng. Mạc Vi Như sau khi giao tiền đặt cọc và nhận chiều khóa phòng, cô lên phòng. Căn phòng nhỏ đơn giản, nhưng đầy đủ các gian phòng và vật dụng cần thiết. Mạc Vi Như thấy bà chủ nhà cũng quá tốt đi, cô thầm cảm ơn. Mạc Vi Như sắp xếp đồ, dọn dẹp lại nhà rồi đi tắm, tắm xong, cô làm vài món đơn giản ăn cho chắc bụng rồi dọn dẹp và đi nghỉ ngơi.
Vì mới ở đây nên cô không dễ ngủ được, cảm giác một mình và xa lạ khiến cô buồn bã thở dài. Mạc Vi Như lấy chiếc máy tính xách tay ra, cô lên mạng tra những công ty đang tuyển nhân viên, cô nghĩ ngay sáng mai sẽ chuẩn bị đi tìm việc làm. Pha cho mình cốc sữa tươi để uống cho dễ ngủ, Mạc Vi Như dần dần thư giãn ngủ một giấc ngon lành.
***************
Mấy ngày nay, thành phố A liên tục xảy ra các tin tức gây chấn động toàn thành phố và cực kì gây ảnh hưởng đến thị trường kinh tế Châu Á. Và tin tức dữ dội nhất là chủ tịch tập đoàn Hàn thị trở về, toàn thân nguyên vẹn, cũng không có dấu hiệu là giả. Chủ tịch Hàn thị đã xuất hiện trong cuộc họp các cổ đông lớn. Các tập tin báo lớn đang liên tục hoài nghi về việc này, yêu cầu muốn phỏng vấn nhưng phía Hàn thị liên tục từ chối,vì vậy mà chuyển “mũi giáo” sang tổng giám đốc Nhất thị. Hiện giờ trước cửa tập đoàn Nhất thị tấp nập là phóng viên chen chúc và thư kí của tổng giám đốc Nhất thị đã yêu cầu một phóng viên chính lên phỏng vấn riêng. Nhưzng người khác một là ra về hai là ngồi đợi dưới.
- Xin cho hỏi tổng giám đốc Nhất thị, theo nguồn tin tôi biết thì tin tức Hàn chủ tịch mất tích được lan rộng như vậy đều nhờ ngài cho phát tán phải không? - một phóng viên “hiểu biết”
- Tại sao tôi phải làm vậy? - Nhất Hàn nhếch môi
- Ngài làm như vậy thì chẳng phải rất có lợi sao? Người ta thường nói “Một mũi tên trúng hai đích” với lại Hàn chủ tịch là đối thủ của ngài. Nguồn tin đó thật sự rất gây thuyết phục cho mọi người
- Tôi muốn tranh chấp thật minh bạch, không muốn dùng những thủ đoạn hạ cấp đó - Nhất Hàn nhớ lại cách đây một ngày
Anh nhận được một bưu phẩm kì lạ, ai ngờ mở ra là một tâm thiệp ghi ba chữ...”Hàn Dạ Thần” cùng với bức ảnh con tàu nổ, Nhất Hàn sợ hãi giật mình đến ngồi bệt xuống đất, anh lẩm bẩm “không thể nào...” Hắn ta rõ ràng đã chết rồi cơ mà, Nhất Hàn tức giận đập đồ đạc, hắn biết, kế hoạch này đã thất bại và hắn lại bị hắn ta coi như một trò chơi.
- Vậy theo ngài thì nguồn tin này không phải sự thật?
- Phải
- Nhưng người tung tin mà ngài đã cho làm, đã đến tận nơi của chúng tôi thừa nhận là ngài
- Cái gì!? - Nhất Hàn mặt tái hẳn đi, hắn trợn mắt kêu thốt lên, nghiến răng “Hàn Dạ Thần!!”
- Nhất tổng giám đốc, ngài còn điều gì muốn nói không? - Tên phóng viên chết tiệt
- Haha, chắc đó là người của Hàn thị, có ý đồ muốn hạ bệ tôi
- Nhưng anh ta đã đưa bằng chứng là bản hợp đồng có chữ kí của ngài, theo giám định thì đó đúng là chữ kí của ngài. - Phóng viên hỏi tiếp - Vì vậy, tôi muốn hỏi ngài, vì sao ngài biết được tin tức mất tích của Hàn chủ tịch?
- .... - Nhất Hàn cau mày, hắn im lặng lúc lâu mới mở miệng, đầy vẻ cham chọc cùng đe doạ - Giám định chữ kí? Ha, thật nực cười... có thể tự tiện kiểm tra sao? người như tôi mà cũng dám chọc vào, thật không biết suy nghĩ
- Nhất tổng giám đốc, ngài đang né tránh câu hỏi của tôi, ngài đã tự thừa nhận là ngài làm
“Rầm” Nhất Hàn tức giận đập bàn, hắn gần như hét lên “Cô thật là lớn mật, dám khiêu khích tôi!”
- Thưa ngài - cô phóng viên giật mình sợ hãi, cúi đầu hối lỗi - xin thứ lỗi cho tôi, tôi không có ý đó, đây là công việc của tôi và tôi phải hoàn thành, mong ngài hợp tác
- Hừ - Nhất Hàn cho gọi thư kí vào đưa cô phóng viên ra ngoài.
Hắn bực tức ngồi xuống ghế bành da, nghiến răng phát ra ba chữ “Hàn Dạ Thần” cuộc chiến giờ đây mới chính thức bắt đầu, ai phân thắng bại còn chưa rõ đâu.