Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như lên xe là chuyện của 30 phút sau. Minh Hạo lên ghế trước ngồi để nhường cho hai người kia ngồi gần nhau. Ông quản ga cười cười không nói gì, Hàn Dạ Thần nhướn mày nhìn anh như muốn nói “Biết ý đấy nhỉ?” Còn Mạc Vi Như thì đỏ mặt, tay cô vẫn bị Hàn Dạ Thần nắm chặt.
Hai người ngồi ghế sau, Mạc Vi Như muốn anh buông tay vì cô cảm thấy hơi nóng, lòng bàn tay đã ẩm ướt mồ hôi khiến cô không thoải mái dù rằng cô rất thích anh nắm tay cô như vậy. Hàn Dạ Thần ương ngạnh không chịu buông, anh nắm chặt tay cô hơn, miệng cười cười, anh ghé sát mặt cô thì thầm “Vi Như, anh sẽ không buông tay trừ khi em...nhắc lại ba chữ kia” Mạc Vi Như ngạc nhiên rồi như nhớ lại khung cảnh vừa nãy, mặt cô đỏ bừng, quay đầu nhìn ra ngoài. Hàn Dạ Thần không chịu, tay còn lại đưa lên nắm nhẹ cằm cô xoay lại, giọng có phần trẻ con “Vi Như, nói đi, anh muốn nghe...”
“Phụt...” - Minh Hạo rốt cuộc không nhịn nổi mà phát ra tiếng, anh nhanh chóng bụm miệng lại, chậm rãi quay đầu ra sau, đụng phải ánh mắt muốn giết người của Hàn Dạ Thần. Minh Hạo cười xòa “Haha thứ lỗi thứ lỗi, cứ tự nhiên, đừng để ý đến mình“. Ông quản gia đang lái xe cũng phải khẽ lắc đầu, cậu Minh thiếu gia này thật giỏi phá hỏng chuyện của người khác nhưng kể ra Hàn thiếu gia lần đầu tiên trông đáng yêu và trẻ con như vậy, thật làm ông kinh ngạc. Ông quản gia mỉm cười tiếp tục lái xe.
Mạc Vi Như quay sang Hàn Dạ Thần, đỏ mặt lườm anh. Hàn Dạ Thần ngay lúc này hôn “chụt” lên môi cô một cái thật rõ. Mạc Vi Như lúng túng đẩy ạn ra, Hàn Dạ Thần cười cười ôm lấy cô.
Minh Hạo ngồi ghế trên nhìn gương chiếu hậu, mồ hôi chảy ròng ròng, hai cái người này, không phải là đã quên trên xe còn có hai người độc thân hay sao? Ông quản gia thì không nói làm gì nhưng còn anh? Không chịu được mà...
Xe dừng trong sân biệt thự Hàn gia, Hàn Dạ Thần nắm tay Mạc Vi Như bước xuống xe. Hai hàng người hầu cùng vệ sĩ đã xếp ngay ngắn cung kính cúi đầu chào “Ông chủ và phu nhân đã về!” Hàn Dạ Thần lạnh lùng dắt tay cô bước vào, Mạc Vi Như đỏ mặt gật đầu chào.
Vừa mới bước vào sảnh, Hàn Dạ Thần đã kéo cô lên lầu vào phòng của anh. Đóng sầm cửa lại trước sự ngơ ngác của người làm và Minh Hạo.
Mạc Vi Như chưa kịp phản ứng gì đã bị Hàn Dạ Thần đè vào cửa, anh cúi đầu hôn cô. Nụ hôn mãnh liệt khiến cô khó thở, không dừng ở đó, Hàn Dạ Thần dời môi cô hôn xuống cổ rồi lần xuống xương quai xanh tinh xảo cắn mạnh một cái làm vết răng hình vòm lộ rõ. Mạc Vi Như kêu đau một tiếng, cô trừng anh muốn nói nhưng lại bị bịt lại tiếp bởi môi của Hàn Dạ Thần. Bàn tay không yên phận của anh bắt đầu mò vào trong áo cô, lần đến phần ngực tròn trịa bóp một cái. Mạc Vi Như đỏ mặt tía tai, cô hét lên một tiếng rồi đẩy mạnh anh ra.
Hàn Dạ Thần bị cắt ngang, không cam lòng tiếc nuối nhìn cô. Mạc Vi Như kéo vạt áo xuống. Cô trừng mắt nhìn anh “Hàn Dạ Thần, anh...biến thái“. Hàn Dạ Thần bật cười, anh hài lòng nhìn vết răng rõ ở xương quai xanh cô, đó là dấu răng của anh cũng như khẳng định cô là của anh, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp!
Mạc Vi Như nhìn anh cười, cô nheo mắt không hiểu. Hàn Dạ Thần đi đến vòng tay ôm cô. Mạc Vi Như hơi giãy ra, Hàn Dạ Thân ôm chặt cô, anh nói bên tai cô “Vi Như, anh nhớ em quá nên có chút kích động, em đừng giận anh nhé! Cũng tại em đẹp quá khiến anh không kìm nổi lòng mình...” nói xong anh chỉ nghe cô hừ một tiếng, mỉm cười nói tiếp “Bây giờ anh tha cho em, nhưng không có lần sau đâu đấy, lần sau anh sẽ trực tiếp ăn em vào bụng, lúc đó em không có quyền từ chối bởi khi đó em đã là vợ của anh, vợ của Hàn Dạ Thần này!” Mạc Vi Như đang nghĩ sao người này có thể nói năng ngọt ngào đến như vậy thì nghe đến đây cô cũng phải dừng lại.Hàn Dạ Thần buông cô ra, giọng trẻ con “Anh đói!” Mạc Vi Như nhìn hai mắt lấp lánh của anh, không nhịn được bật cười, cô nói “Có đầu bếp ở dưới đó rồi” Hàn Dạ Thần ghé mặt gần cô “Anh muốn em làm cơm cho anh ăn” Mạc Vi Như ngượng ngùng đẩy nhẹ anh ra “Được, em làm nhưng mà lần sau anh đừng có hơi tí là...áp sát gần em thế!”
- Em không thích? - Hàn Dạ Thần mặt xị xuống.
- Yah, anh lớn rồi đó - Mạc Vi Như đánh nhẹ vào eo ngực anh.
- ... - Hàn Dạ Thần quay mặt nhìn ra cửa sổ, tâm trạng đau buồn bao trùm anh.
- Haizzz... - Mạc Vi Như nhìn anh như vậy, lòng khẽ nhói, cô thở dài rồi nói - Thần, không phải là em không thích mà là em... thật sự rất ngại!
- Chúng ta giờ là người yêu, em còn ngại!? - Hàn Dạ Thần mở to mắt nhìn cô ngạc nhiên - Nắm tay, ôm, hôn cũng đủ rồi, còn thiếu mỗi lên giường! Em còn ngại!?
- .... - Mạc Vi Như trợn mắt nhìn người đang hí hửng trước mặt, cái người đàn ông này!! Cô nắm chặt tay lại, gằn giọng - Hàn Dạ Thần!
- Haha, anh đi tắm đây, em xuống làm cơm cho anh đi - Hàn Dạ Thần cười đi lấy quần áo rồi vào WC, trước đó anh còn thò đầu ra nói - Vi Như, không thì hai chúng ta tắm chung...
Rồi thụt đầu đóng cửa vào trước khi bị cái gối phi trúng mặt. Mạc Vi Như khẽ cười, cô đi xuống cầu thang, vào phòng bếp làm cơm cho Hàn Dạ Thần.
*****************
Tại căn nhà trọ của Mạc Vi Như, Thế Hải thuê một phòng bên cạnh, anh vừa xem tin tức vừa nhớ lại mấy ngày trước.
Khi anh bắt taxi đến đây thì nhận được cuộc gọi lạ. Thế Hải nhíu mày chần chừ ấn nghe, đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông.
- Cậu là Thế Hải? Bạn của Mạc Vi Như đúng chứ!?
- Đúng - Nghe thấy người đàn ông lạ này nhắc đến tên cô, anh không khỏi nắm chặt điện thoại.
- Hiện giờ cô ấy không ở nhà để đón tiếp cậu được nên nhờ chúng tôi nhắn lại với cậu là nếu cậu có đến thì hãy ở căn hộ bên cạnh căn hộ cô ấy, cô ấy đã sắp xếp trước cho cậu rồi...
- Cô ấy đi đâu? Sao không tự liên lạc với tôi mà phải nhờ các anh!
- Vì công việc nên cô Mạc thân là thư ký phải đi công tác bên Nhật, không may sang bên đó mất máy mà nghĩ đến anh sắp về nên cô ấy đành nhờ chúng tôi - từng câu chữ vang lên đều đều.
- .... - Thế Hải cau mày, lí do này, thật sự là hợp lý nhưng sao anh vẫn thấy không yên tâm, anh đành hỏi - Khi nào cô ấy trở về?
- Chuyến công tác lần này khá lâu nên chắc sẽ mất tầm khoảng một tháng.
- Tận một tháng? - Thế Hải ngạc nhiên, đi công tác có cần lâu thế không? Nhưng anh không hỏi nữa mà nói - Được rồi, cảm ơn anh đa báo cho tôi. Phiền anh khi nào cô ấy về có thể nhắn với tôi một tiếng được không?
- Được.
Bên kia nói rồi cúp máy. Thế Hải thở dài, lại phải đợi cô thêm một tháng nữa. Buồn thật! Thế Hải thu dọn hành lý vào trong căn hộ của mình, anh xếp đồ xong xuôi. Nhân lúc này mình nên đi tìm việc làm thôi.
Kết thúc hồi tưởng, Thế Hải giờ là phó phòng của một công ty chuyên về máy tính điện tử khá lớn, việc của anh là lên ý tưởng các phần mềm ứng dụng và cũng theo yêu cầu của khách hàng và sửa chữa. Vì sự đóng góp bằng tài năng của mình nên Thế Hải nhanh chóng ngồi vào ghế phó phòng, từ nhân viên mới vào đến chức phó phòng trong một thời gian ngắn đủ hiểu anh có tài với ngành nghề của mình là máy tính.
Thế Hải cũng đã kể cho ba mẹ Mạc nghe về chuyện kia, ba mẹ Mạc cũng chỉ thở dài nói con gái bận rộn, và dặn dò anh giữ gìn sức khỏe và làm việc cho thật tốt. Nghe giọng của ba mẹ Mạc mà Thế Hải thấy cay mắt. Họ như gia đình của anh vậy.
Thế Hải nhìn tờ lịch treo trên tường, cũng sắp gần một tháng rồi, Thế Hải nóng lòng muốn được gặp cô. Anh mỉm cười lấy bút dạ đỏ khoanh thêm một ngày nữa.
Tại biệt thự Hắc Dạ bên Hong Kong, Hàn Dạ Thần khi đó ngồi trên sofa, nhận được tin báo công việc đã hoàn thành của thuộc hạ. Anh hài lòng uống rượu rồi nghĩ “Thật có lỗi với cậu ta nhưng mà không sao, thời gian riêng tư của mình và vợ, không ai được phép chiếm lấy.”
****************
Hàn Dạ Thần ngồi chống cằm ở bàn ăn, anh mới tắm xong, đi xuống dưới lầu thì cô vẫn còn lục đục trong bếp. Nhìn bóng người thon thả nhỏ nhắn lướt qua lướt lại qua khe cửa. Hàn Dạ Thần híp mắt cười. Anh còn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ phòng bếp, nghĩ đến những món cô nấu mà bụng đói kêu “rồn rột“. Hàn Dạ Thần thở dài, anh gõ gõ bàn chờ đợi.