“Vi Như, em tỉnh rồi!” Hàn Dạ Thần mở cửa bước vào. Mạc Vi Như ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn anh như không hề có vẻ gì là quan tâm đến hành động của anh. Nghị Phong nói “Tôi đã kiểm tra cho cô ấy rồi, không có gì đáng ngại đâu” rồi anh thở dài vỗ vai Hàn Dạ Thần rồi ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hàn Dạ Thần bước tới ngồi xuống bên cạnh cô
- Còn thấy mệt không?
- Sao anh không nói cho em biết...? - Mạc Vi Như ngước mắt nhìn anh, cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại.
- Biết chuyện gì? - Hàn Dạ Thần nhíu mày
- Về mẹ của em!! - Mạc Vi Như hét lên, lúc này, nước mắt cô không nhịn nổi mà tuôn rơi.
- Vi Như...không phải là anh không muốn nói cho em biết mà là anh muốn chờ lúc thích hợp để nói cho em, anh không muốn em cùng lúc phải chịu nhiều cú sốc như vậy... - Hàn Dạ Thần trầm giọng giải thích.
- Cứ coi như là vậy đi, em tin anh - Cô lau nước mắt - nhưng em không biết mình có nên tin rằng anh có dính vào chuyện này không..?
- Em nói vậy là sao? - Hàn Dạ Thần ngạc nhiên, dính vào chuyện này? Cô nói vậy có ý gì? Lẽ nào...Vi Như đã nhớ lại được gì đó? Hoặc là Chu Lệ nói với cô? Không không thể, cô ta làm sao biết được mà nói với Vi Như, aish!!
Chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, Hàn Dạ Thần càng thêm lo lắng.
- Thần, không biết tại sao dọ này em hay mơ thấy một chuyện rất lạ, dường như nó luôn hiện hữu trong đầu em, rất là mờ ảo, em không thể hình dung ra được đó là chuyện gì... - Nói đến đây, cô nhìn thẳng vào mắt anh - Đó là cuộc nói chuyện của hai người nào đó, có súng, có vàng, có máu,... giống như xã hội đen vậy, nhưng em hoàn toàn không thấy được chân dung hai người kia.
- Em... - Hàn Dạ Thần giật mình, anh không nói nên lời, anh tóm hai vai cô - Em...em nhớ lại rồi!?
- Nhớ lại? Anh nói gì vậy? - Mạc Vi Như nhíu mày, bị anh tóm chặt vai, cô kêu thành tiếng “Thần, đau...”
- Không có gì...anh xin lỗi! - Hàn Dạ Thần buông cô ra, anh ôm trán thở dài.
- Anh cư xử như vậy làm em thấy lạ quá! Chuyện em vừa nói có liên quan đến anh sao?
- Anh không biết em đang nói gì! - Hàn Dạ Thần nhíu mày, anh đứng dậy, lạnh giọng nói - Hãy ngủ một giấc dài đi, khi tỉnh dậy sẽ không sao hết, giấc mơ kia em cũng quên đi và đừng để ý đến nó nữa.
Rồi bước ra ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại. Mạc Vi Như cắn môi, đây là lần đầu tiên Hàn Dạ Thần lạnh giọng với cô như vậy, hình như cô đã chọc anh giận rồi, nhưng vì sao chứ!? Giấc mơ kia cũng thật quá lạ lùng đi, với lại sao anh ấy lại phản ứng như vậy? Chính cô sẽ đi tìm hiểu chuyện này...
Nghị Phong ngồi xem giấy tờ, thấy Hàn Dạ Thần đi xuống, trông không được vui gì, Nghị Phong thắc mắc “Cậu sao vậy? Trông cậu không được vui, có chuyện gì sao?” Hàn Dạ Thần ra hiệu với ông quản gia “Lấy cho cháu chai rượu ra đây. “Cháu/cậu muốn uống rượu???” ông quản gia và Nghị Phong đồng thanh, cả hai đều bất ngờ. Từ khi gặp Mạc Vi Như đến giờ, chỉ khi có chuyện cần thì Hàn Dạ Thần mới uống chút rượu còn hầu như thì không. Hàn Dạ Thần im lặng gật đầu, Nghị Phong nói “Cháu uống với cậu ấy” ông quản gia thở dài sai người đi lấy rượu, còn mình thì vào phòng bếp lấy ly ra. Nghị Phong dẹp giấy tờ sang một bên, nghi hoặc nhìn anh. Ít phút sau, trên bàn đã đặt một chai rượu và hai chiếc ly. Hàn Dạ Thần nhìn nhãn hiệu, anh nhíu mày “Nhẹ vậy?” Nghị Phong càng thêm khó hiểu, tên này còn muốn uống rượu mạnh. “Để bác...” Ông quản gia định đi đổi rượu nhưng Nghị Phong ngăn lại.
- Có chuyện gì thì cậu nói đi... - Nghị Phong
- Cô ấy nghi ngờ tôi! - Hàn Dạ Thần cười chua chát.
- Nghi ngờ? - Nghị Phong nhíu mày.
- Phải, cô ấy nghi ngờ tôi có dính vào vụ nổ tàu kia.
- Vì sao?
- Cô ấy nói mơ thấy chuyện trước kia, cậu cũng biết chuyện này, tôi đã nhờ cậu thôi miên cho cô ấy quên đi, nhớ không?
- Nhớ... - Nghị Phong gật đầu.
- Ha, cậu nói tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn cô ấy hận tôi nhưng tôi cũng không muốn giấu cô ấy - Hàn Dạ Thần uống hơn nửa chai rượu, anh nhỏ giọng - Tôi mệt mỏi lắm rồi...
Đúng, là mệt mỏi! Hàn Dạ Thần anh một lần trên đời phải than mệt mỏi.
- Cần lời khuyên của tôi không? - Nghị Phong nãy giờ không uống giọt rượu nào, cứ thế nhìn Hàn Dạ Thần uống hết chai rượu.
- Cậu nói đi! - Hàn Dạ Thần mỉm cười.
- Đẩy cô ấy ra khỏi thế giới của cậu!!
- .... - Hàn Dạ Thần trầm lặng, anh uống nốt giọt rượu cuối cùng trong chai, mỉm cười - Phải vậy thôi!
Nghị Phong thở dài, nhìn Hắc Dạ lừng lẫy trong Hắc đạo lại lụy tình như vậy, anh thật muốn khóc thay cho nghìn trăm tên thuộc hạ trong bang. Anh biết quyết định này sẽ rất đau khổ cho Hàn Dạ Thần, nhưng không còn cách nào khác nữa. Chuyện gì đến rồi sẽ đến! Không thể giấu cũng không thể gạt, chỉ còn các nói ra sự thật! Một sự thật tàn nhẫn!
*****************
Ở Hàn thị
“Á...anh bị cái gì vậy? Sao lại đánh tôi?” Phó Ninh bị tập phai giấy tờ đập vào trán, cô hét lên nhìn tên hung thủ. Tử Âu nhướn mày “Không đi làm việc còn đứng đây nghĩ ngợi lung tung, chắn cả đường sếp đi” cô chỉ là nghĩ xem đợt nghỉ phép sắp tới sẽ đi đâu thôi mà, Phó Ninh nuốt hận, cô ôm trán đứng sang một bên, trừng mắt nhìn Tử Âu kiêu ngạo bước qua. Ai không biết chứ cô phải làm thư ký cho tên phó giám đốc này! Anh ta sao có thể thay thế cả chủ tịch lẫn thằng cha tổng giám đốc kia!? Thật không thể tin nổi, hôm họp hội nghị, nghe người giới thiệu anh ta làm cô muốn rớt mắt. Chỉ là phó giám đốc thôi mà, được tín nhiệm như vậy thì sao không thể cho anh ta làm luôn chủ tịch đi, lại còn thay với chả thế. Đã thế không hiểu sao anh ta luôn kiếm chuyện với cô, cô mới chỉ đụng vào anh ta một lần duy nhất thôi mà!!
- Cuộc hẹn kia cô đã sắp xếp chưa? - Tử Âu ngồi trên ghế xem tài liệu.
- Dạ rồi thưa ngài! - Phó Ninh gật đầu, trông dáng vẻ sếp lớn của anh ta thật khiến cô muốn cầm ngay cái đèn bên cạnh đập vào.
- Cô sắp xếp đống giấy tờ này đi, phân chia rõ ràng theo từng mục cho tôi! - Tử Âu đẩy chồng giấy dày đến ngạt thở.
- Anh... - Phó Ninh trợn mắt không thốt nên lời, anh ta... rõ ràng anh ta chơi xấu cô, sao lúc làm không phân ra luôn đi, lại còn xếp lung tung rồi bây giờ lại ra lệnh cho cô đi xếp đống này. Huhu, cô muốn báo án - Anh đùa tôi đấy à?
- Đùa? Tôi phân công việc cho cô mà cô nói tôi ĐÙA? - Tử Âu đập đập cây bút xuống bàn - Giao cho thì làm nhanh đi, đừng có đứng đó làm mất thời gian của tôi! TRỢ LÝ THƯ KÝ CHỦ TỊCH Ạ!!!
Câu cuối Tử Âu nói với giọng nhạo báng làm Phó Ninh tức muốn điên. Không được, cô phải nhẫn nhịn, không anh ta sẽ được nước lấn tới, có khi còn đuổi luôn việc của cô. Nhưng Phó Ninh không biết rằng, Tử Âu sẽ không đuối việc cô cho dù cô có làm cái gì bởi anh ta còn muốn chơi thêm nữa.
- À chờ đã... - Phó Ninh định ra khỏi phòng thì Tử Âu gọi lại
- Có chuyện gì không ạ? - Bê chồng giấy tờ dày nặng trên tay, cô dù rất bực nhưng vẫn phải NHẪN NHỊN mà quay đầu lại.
- Xong việc cô đi photo tài liệu này luôn cho tôi thành hai bản, đưa cho Kim Quốc một bản và cho trưởng phòng thiết kế một bản - Tử Âu cười cười đưa ra tập tài liệu.
- Dạ... - Phó Ninh khệ nệ bước đến, Tử Âu tốt bụng để tập tài liệu lên chồng giấy tờ hộ cô, anh ra vẻ tội nghiệp thở dài - Haizzz, cô cố gắng làm việc thế này thật là tốt, cuối năm tôi tin cô sẽ được thưởng lớn.
- Dạ... ngài thật tốt quá phó giám đốc - Phó Ninh mỉm cười “vui vẻ”, cô “nhẹ nhàng” lên tiếng - Còn việc gì nữa không ạ?
- Không, cô cứ làm đi, còn việc gì tôi sẽ giao cô sau - Tử Âu cười.
- Dạ... - Phó Ninh nghiến răng cười, cô bước ra cửa nhưng vì phải bê hai tay, cô không mở được cửa đành đưa mắt về phía Tử Âu, anh bước đến mở cửa hộ cô, thật “tốt bụng” mà, trông cái mặt cười cười kia thật đáng ghét! Cô muốn đập cả chồng giấy tờ nặng này vào anh ta.
Đóng cửa lại, Tử Âu bật cười, con nhóc này thú vị phết! Công nhận anh Minh Hạo nói đúng thật, lại còn nhờ anh đàn áp hộ nữa chứ. Không được đi đánh nhau nhưng cũng có chuyện thú vị để làm, cũng đáng lắm nhỉ? Haha...
(Chương bù nè, xin lỗi vì tiến độ chậm trễ nha!!