“Ê Thần, người yêu cũ của cậu kìa!” Minh Hạo ngồi ghế sau cùng Hàn Dạ Thần. Trong lúc xe đang đứng chờ đèn đỏ thì Minh Hạo chợt thấy Mạc Vi Như phía bên đường. Hàn Dạ Thần hướng mắt ra ngoài cửa kính xe. Anh thấy cô đang đi bên cạnh Thế Hải, hai người ríu rít trò chuyện. Bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại. Minh Hạo nhếch môi, hứng thú tăng lên, bắt đầu mở miệng thêm dầu vào lửa “Chà...coi kìa, thân mật hết sức! Ai độc thân hay vừa mới chia tay người yêu chắc chắn khi nhìn vào đều sẽ cảm thấy ghen tị. Haizzz...huhu phận cô đơn lẻ bóng, liệu ai thấu hiểu” thuộc hạ lái xe không nhịn nổi phì cười nhưng đụng phải cái lườm cháy mặt của Boss qua kính chiếu hậu thì anh ta đành ngậm miệng lại, chỉ có thể khó khăn nhịn cười.
- Thôi nói nhảm đi! - Hàn Dạ Thần lạnh giọng
- Cậu cũng thật là...sao lại trút giận lên đầu người khác chứ!? Tớ nói đúng mà, trúng tim đen rồi thì thôi... - Minh Hạo nói nhỏ dần, anh biết anh sai rồi.
- Hừ!
Biệt thự Hàn gia
“Kinh...kong” “Xin hỏi ai vậy?” Ông quản gia nghe tiếng chuông cửa liền nhìn qua màn hình gọi “Là cháu tiểu Như đây ạ!” Mạc Vi Như cười nói. Ông quản gia vui vẻ nhấn nút mở cửa. Cô vừa bước vào biệt thự thì Hàn Dạ Thần cũng bước từ trên tầng xuống. Thấy cô anh nhíu mày “Cô đến đây làm gì?” Hừ, không phải là đang đi chơi với tên kia vui vẻ đến quên mọi chuyện sao? Còn nữa, dám bảo anh không có quyền cấm cản cô đi quen người khác. Nghĩ lại mà anh vẫn cảm thấy tức giận.
Mạc Vi Như liếc anh một cái “Sao anh nặng nề thế!? Em đến là muốn tặng anh quà...” Hàn Dạ Thần nghe cô nói vậy, bên trong lòng liền rộn rạo mong chờ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra một bộ chán ghét “Quà? Cô tặng cho tôi làm gì? Tôi nhớ là chúng ta đâu có quan hệ” Cô bặm môi, nhẫn nhịn! Phải nhẫn nhịn! Cô mỉm cười “Sao lại không có quan hệ gì? Dù trên thực tế là đã chia tay nhưng cũng là bạn bè chứ nhỉ? Hì, hôm nay em đi mua sắm, có mua cho anh...” cô lấy trong túi xách ra chiếc áo mi màu xanh da trời đậm, cùng chiếc cavat màu trắng viền đen “Chiếc áo sơ mi này, chiếc cavat này nữa, em nghĩ chúng sẽ rất hợp với anh.
Hàn Dạ Thần hai mắt hướng theo quà mà cô mua cho anh, sự vui mừng trong lòng lại dâng trào. Nhưng nghĩ đến thời gian chỉ còn một tuần nữa thôi, anh đành nén nhịn dù rất thích. Làm vẻ lạnh nhạt cầm chiếc áo sơ mi lên, giơ qua giơ lại rồi xem mác nhãn hiệu ở cổ áo, giọng khinh khỉnh “Cô nghĩ tôi sẽ mặc chiếc áo rẻ tiền như vậy sao?” Mạc Vi Như tắt ngúm nụ cười, ông quản gia đứng nấp ở chỗ không xa cũng phải giật mình, thiếu gia nói gì vậy? Ông có nghe nhầm không? Hàn Dạ Thần thở phào trong lòng, có công hiệu rồi đây “Cả chiếc cavat này nữa, hàng đa cấp hở? Không biết nếu tôi đeo nó lên cổ thì có nên tự thấy xấu hổ không? Cô nói xem...?” Mạc Vi Như gượng cười “Em chỉ mua được quà cho anh như vậy thôi, tại thu nhập của em cũng không có nhiều.” Cô cũng đã đi làm thư ký trở lại nhưng lương hiện giờ chưa thể có, còn hơn một tháng nữa cô mới nhận được lương, thêm việc Hàn Dạ Thần chèn ép cô nên cô đã xin thêm việc làm ở bên ngoài, là dạy ngoại ngữ và phiên dịch viên nhưng lương cũng không được bao nhiêu. Hàn Dạ Thần cười nhạo “Làm thư ký chủ tịch cho tôi còn ngại thu nhập không đủ sao? Tiền tiêu sao lại hết nhanh như vậy? Cô không phải là thấy tiếc tiền khi mua đồ cho tôi chứ!?” - Thần, anh... - Mạc Vi Như đứng phắt dậy - Anh đừng có quá đáng như vậy! Anh coi em là loại người nào hả? Loại người để anh tùy tiện chèn ép, sỉ nhục sao?
- .... - Hàn Dạ Thần ngạc nhiên nhìn cô.
- Ha, có phải lí do anh cư xử với em như vậy là anh muốn em buông tay anh để cho anh đỡ phiền đúng chứ!? Nhưng trước khi để anh toại nguyện thì em cũng xin nói luôn.... - Cô cười lạnh - Làm thư ký chủ tịch cho anh, uh đúng là tiền lương rất nhiều nhưng nó vẫn không đủ để cho em chi trả. Tiền viện của ba em, tiền cuộc sống hằng ngày, tiền đi lại, tiền nhà,... đủ các thể loại. Em phải đi làm thêm việc bên ngoài, dù vất vả nhưng có thể có tiền ngay được, vì vậy em rất hài lòng. Còn về phần mua đồ cho anh thì như em đã nói, tiền của em không đủ để mua đồ đắt tiền cho anh được chứ không phải em tiếc tiền hay là gì cả.
Cô cúi người cầm chiếc áo sơ mi và chiếc cavat lên, nhìn anh cười buồn “Dù nó không phải là đồ đắt tiền nhưng nó cũng là tấm lòng của em, bị khinh rẻ như vậy, chắc chắn nó cũng như em, chỉ đáng vứt bỏ” Mạc Vi Như cho đồ vào trong túi xách, cô quay người bước ra ngoài.
Hàn Dạ Thần ngồi im không nhúc nhích, hai mắt vẫn hướng theo bóng lưng cô bước đi ngày một xa. Tiếng cửa đóng lại, anh vẫn không có phản ứng. Ông quản gia lúc này mới bước đến gần anh “Thiếu gia, cậu nói những lời tổn thương cô ấy như vậy, sẽ ổn như cậu nghĩ sao?” Hàn Dạ Thần bỗng bật cười “Haha, thành công rồi, cô ấy đã thật sự tức giận! Có phải cô ấy đã quyết định rời xa cháu rồi? Bác thấy có đúng không?” Ông quản gia thở dài “Như ý cháu muốn, cô ấy sẽ được an toàn” Hàn Dạ Thần dừng một chút, anh mỉm cười ôm trán “Được như ý rồi, nhưng sao cháu thấy mệt mỏi quá!” Ông quản gia thở dài nghĩ “Mong sao cho chuyện qua nhanh, hai đứa nó sẽ lại trở về bên nhau”
*****************
- Tên thuộc hạ thân tín của Hỏa Diễm là X, hắn không có danh tính gì rõ ràng ngoài biệt danh - Minh Hạo nhìn trên màn hình máy tính rồi nói.
- Hỏa Diễm hẳn là rất coi trọng hắn, che giấu thân phận của hắn kĩ càng như vậy - Nam Khánh ngồi ở sofa, trên tay anh là chiếc mặt nạ da người
- Việc này rất là nguy hiểm, cậu đồng ý đi sao? - Minh Hạo nhìn về phía Nam Khánh.
- Haha, sao chứ!? Lâu lâu mới có việc gọi là nguy hiểm để làm, sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội này được... - Nam Khánh bật cười, anh sẽ cải trang thành X và xâm nhập vào Hỏa Diễm.
- Chúng không phải hạng tép riu đâu, tôi thật sự cảm thấy lo cho cậu đấy! - Minh Hạo nhíu mày
- Đã là một thuộc hạ thân tín của Hắc Dạ thì sao phải sợ? Cậu đừng lo lắng cho mất công làm gì, khả năng của tôi cậu không phải không biết.
- Vậy lịch diễn xuất cậu sắp xếp sao rồi?
- Tôi xin phép nghỉ dài ngày, danh hiệu ảnh đế cao quý cùng những thành quả mà tôi có được, cậu nghĩ ai sẽ từ chối mà không cho tôi nghỉ phép đây
- Hờ, được lắm! Vậy đỡ rách việc - Minh Hạo gật gù vỗ vai Nam Khánh.
- Mà Nghị Phong đâu? Cậu ta không ở Hắc Dạ sao?
- Có việc nên đi đâu rồi! Chắc là lo nốt đống thuốc độc.
- Phải rồi, đã đi làm gián điệp rồi lại còn phải trang bị thêm đống thuốc độc lỉnh kỉnh...Haizz - Nam Khánh thở dài.
- Giờ lại than phiền rồi, cái bệnh ngôi sao của cậu nên đi chữa dần đi, để lâu dài sẽ chuyển biến thành bệng tử kỉ cấp độ cao đấy. - Minh Hạo trêu chọc
- Cái mồm! cái mồm! - Nam Khánh bật cười, anh giơ nắm đấm lên dọa đánh.
- Nào vào đây, không so tài thì không được mà - Minh Hạo khiêu khích - Nhìn cậu ốm nhom ốm nhách như vậy, nghĩ sao mà đánh thắng được tôi, quá chênh lệch đi!
- Hừ, sợ thì nói thẳng ra đi! - Nam Khánh cũng không vừa - Giỏi thì nhào vô, anh em tỉ thí một trận nào.
- Được thôi! - Minh Hạo nhếch môi
Cả hai vặn khớp khởi động rồi nhào vô đánh nhau. Nhưng với thể lực thì không phân thắng bại.
Nhìn hai người đang đánh nhau trong kia, Tử Âu nhìn Nghị Phong đang tựa người vào cửa “Anh không định vào sao?” Nghị Phong nhàn nhạt lên tiếng “Vào làm gì, ở đây xem phim còn hay hơn” Tử Âu bật cười, cậu quan sát rồi nói tiếp “Em nghĩ anh nên vào can cho nhanh, chứ cứ nhìn họ đánh đi đánh lại thế này, mắt anh sẽ mỏi lắm đấy” Nghị Phong nhếch môi rồi quay người bước đi “Cậu út theo anh đi lấy thuốc đi, lúc nữa là phải mang cho hai tên kia luôn” Tử Âu gật đầu.