Trong một quán cà phê ấm áp, Trữ Đan Thuần đang cùng với người được gọi là
bạn trai hẹn hò.
“Đan Thuần, hương vị thế nào?”
Trữ Đan Thần nhìn cũng không thèm nhìn ‘cực phẩm nam’ ngồi đối diện, liếc mắt
nhìn ly cà phê trên bàn, không nói gì.
Cô thề, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua đàn ông ‘cực phẩm’ như vầy! Anh
ta vừa vào cửa, không nói hai lời, cũng không hỏi ý kiến cô, liền trực tiếp gọi
hai ly cà phê chất lượng thấp, còn gọi cái gì tính theo AA(mỗi người trả tiền
một nửa).
“Đan Thuần, anh cảm thấy chúng ta ở chung với nhau rất vui vẻ, cho nên ngày
mai chúng ta lại hẹn hò đi!”
Trữ Đan Thuần chửi cũng không thèm chửi hắn, bấm bấm chơi trò chơi trong di
động.
Ngày mai còn muốn cô đến? Cô mới không bệnh! Mấy hôm trước là vì cá cược với
Vũ
Tình, nên cô phải nhẫn nại một tuần, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.
“Đan Thuần, chỉ có lần đầu tiên là em nói mấy câu, sau đó không thấy em mở
miệng nữa, tại sao vậy?”
Vớ vẩn, điều này không phải là mặc kệ anh sao? Trữ Đan Thuần nói thầm trong
lòng.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, chặn ánh sáng.
Trữ Đan Thuần nghi hoặc ngẩng đầu, lại thấy người tuyệt đối không có khả năng
xuất hiện ở đây – Nghiêm Túc !!!
“Hắn là ai vậy?” Nghiêm Túc mở miệng, nhưng cũng không thèm nhìn người đàn
ông kia.
Trữ Đan Thuần một bộ dáng thờ ơ: “Không khí.”
Không sai, cô đúng là xem hắn ta như không khí, nhưng mà …. hắn ta hình như
càng giống ruồi bọ hơn, ong ong kêu không ngừng.
“Đan Thuần, tôi là bạn trai cô!”
Trữ Đan Thuần liếc hắn ta một cái: “Từ khoảnh khắc tôi giữ im lặng với anh
trở đi, anh với tôi mà nói cũng không khác gì không khí.”
Nghiêm Túc nghe xong, không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Vậy mấy ngày nay sao cô còn ra ngoài với tôi?”
“Không có gì, tôi tự nguyện, được rồi, từ giờ trở đi, tôi với anh không còn
liên quan đến nhau nữa, tạm biệt!” Trữ Đan Thuần phất phất tay, ý bảo hắn ta đi
đi.
“Cực phẩm nam” còn muốn nói gì nữa, lại ngại sắc mặt lạnh lùng của Nghiêm
Túc, giật giật môi, rời khỏi.
“Chuyện gì tôi cũng chưa làm, đừng nhìn tôi như muốn giết người vậy.” Trữ Đan
Thuần đang nghẹn cả một bụng buồn bực, rầu rĩ mở miệng nói.
Cái gì gọi là bạn trai cậu tuyệt đối hài lòng! Bạn trai như vậy rõ ràng là
super không
hài lòng! Nếu so sánh, ngược lại cô còn cảm thấy Nghiêm Túc thật
hoàn hảo biết bao nhiêu!!!
Nghiêm Túc cười như không cười ngồi xuống: “Vừa rồi anh còn đang suy nghĩ, có
cần mở miệng đi ngăn cản tình địch hay không, bây giờ xem ra không cần rồi.”
“Hả, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.” Trữ Đan Thuần buông di động
trong tay xuống, ngẩng đầu.
“Bà xã, vì sao anh không thể quan tâm? Đánh đuổi tình địch là nghĩa vụ của
anh mà….” Nghiêm Túc bắt đầu da mặt dày.
Trữ Đan Thuần xem nhẹ lời anh mà nói: “Chúng ta đi xem phim đi.”