Từ trong đội quân tóc dài kia lại đi tới một người phụ nữ quyến rũ, tay bưng
rượu vang, hai mắt phóng điện: “Túc, lâu rồi anh chưa đến gặp em nha.”
Nghiêm Túc nhướng mày, anh có quen người phụ nữ này sao? Không , không quen.
Nói chính xác là dường như chưa gặp bao giờ.
Lông mày Trữ Đan Thuần khẽ nhíu, cô muốn phá đến cùng: “Sau này các người
cũng không cần gặp nhau nữa.”
Người phụ nữ quyến rũ cười khinh miệt, liếc mắt cô một cái: “Hạn sử dụng của
cô chỉ có hiệu lực trong một đêm mà thôi, vả lại cô có thể hơn tôi sao?” Nói
xong còn ngắm lại thân thể của cô.
Trữ Đan Thuần chu miệng lên: “Đâu có, tôi sao có thể hơn chị được….”
Người phụ nữ quyến rũ cười đến xinh đẹp.
“Eo không thô hơn chị, da mặt không dày hơn chị, mũi không thấp hơn chị, mắt
không nhỏ hơn chị, tâm địa không đen tối hơn chị, tuổi cũng không lớn hơn chị …”
Trữ Đan Thuần tạm dừng một chút: “Ai da , tôi có thật nhiều cái không thể hơn
chị nha, bà lão…”
Người phụ nữ quyến rũ tức giận hận không thể trực tiếp tát cô một cái, nhưng
ả nhịn, ả phải duy trì hình tượng thục nữ của mình: “Ôi , tôi không nghĩ tới,
hai mươi mốt tuổi đã được gọi là già đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu là người khác thì không tính làm gì, nhưng người ta
mới chỉ mười tám tuổi thôi, dì à.” Trữ Đan Thuần chớp chớp ánh mắt, có vẻ ngây
ngô đáng yêu.
Một đám người xung quanh đã nghẹn đến sắp nội thương, đồng thời cũng hiểu
được, ai muốn chọc cô gái nhỏ Đan Thuần này thì sẽ gánh hậu quả … thảm thiết nha
!
Người phụ nữ quyến rũ rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay lên cao.
“Chát.”
“Ôi!” –
Người kêu không phải là Trữ Đan Thuần, mà là người ra tay trước .
“Bà già kia, đánh người không phải cứ làm đúng động tác là được, mà phải
nhanh ác chuẩn, hiểu chưa?” Trữ Đan Thuần lắc lắc tay, nhìn mặt bên trái người
phụ nữ kia in năm dấu ngón tay đỏ tươi: “ Học phí thì khỏi cần trả, tâm tình bổn
tiểu thư hôm nay khá tốt. Sẵn tiện nói một câu, phiền cô đi nói với cô gái thuần
khiết lén lút lúc nãy, bảo cô ta sau này rửa chân trước rồi hãy đi vào cửa ,
đừng làm ô uế chân người khác, còn nữa còn nữa, về sau đừng mặc giẻ lau mà đi
loanh quanh ở những buổi thế này.”
Người phụ nữ quyến rũ nghẹn ngào, bụm mặt chật vật rời khỏi.
“Mặt ả cứng quá, đau cả tay mình …” Trữ Đan Thuần nói thầm.
Có thể cô nhỏ bé, nhưng một khi ai trêu chọc đến cô, thì đừng trách cô không
khách khí! Chỉ cần bạn bị bắt nạt một lần, thì những lần sau chắc chắn sẽ tiếp
tục bị bắt nạt nữa.
“Đan Thuần , tay chị đau phải không, để em xoa cho chị!” Tả Khâu Minh nói
xong liền đi tới kéo tay cô.
Nghiêm Túc nhanh hơn một bước cầm tay Đan Thuần trước: “Cậu lo chuyện của
mình đi, chuyện của cô ấy tôi lo.”
Tả Khâu Minh vừa định tranh luận với anh.
“Xin mọi người yên lặng một chút! Tôi có việc muốn tuyên bố trước mặt mọi
người!” Ông Nghiêm đứng trên sân khấu, cầm microphone.
Đột nhiên Trữ Đan Thuần có loại dự cảm không tốt.
Hôm nay cô đến , không phải là lên thuyền giặc rồi chứ ?