Nghiêm Túc ngồi trong văn phòng đang xem một phần trong bản hợp đồng, nhưng
anh lại ngủ gật , đầu gật bên này , gật bên kia … rốt cuộc “cạch” một tiếng ở
trên bàn .
Anh cau mày , xoa cái trán đau . Tối hôm qua bị cô ta đá một cước , thật sự
là tàn nhẫn , cho tới bây giờ cái thắt lưng vẫn còn đau! (HNN:ây ây cái này mờ
ám à nha*liếc nhìn sư phụ*) Đau thì không nói làm gì , còn lại bản thân không
nghỉ ngơi tốt , sáng nay gấp gáp vừa uống cà phê vừa chạy vài toilet mà vẫn chưa
hết buồn ngủ.
Cô ta đúng là khắc tinh ! Đụng tới là không có chuyện tốt .
“Lão đại … có người tìm …” Thư ký Dương mở cửa , thấy bộ dáng anh nghiến răng
nghiến lợi , khẽ run . Chậc , lần đầu tiên thấy Nghiêmlão đại tức như vậy.
Nghiêm Túc nghe tiếng , lập tức bỏ dáng điệu cũ : “A , người nào ? Chuyện
gì?”
Thư ký Dương một bên âm thầm than tiên sinh biến đổi sắc mặt thật nhanh , một
bên trả lời : “Học sinh, tìm ngài …” liếm môi , nhỏ giọng nói: “ Tính sổ …”
Anh không rõ , lão đại cùng đám học sinh kia có thù hận khi nào ?
Căn bản Nghiêm Túc không nghe vế sau anh nói , còn tưởng rằng đến nhận lời
mời . Bởi vì bình thường sinh viên vừa tốt nghiệp cũng hay đến xin làm thực tập
sinh. Anh buông hợp đồng ra , dù sao cũng không có tâm trạng xem , đi gặp mấy
học sinh này để thả lỏng vậy !
“Dẫn đường.” Ra lệnh một tiếng , thư ký Dương một bên cầu nguyện cho lão đại,
một bên ở phía trước dẫn đường , một bên bội phục . Thật không hổ là lão đại ,
dũng cảm đối mặt với đám khiêu khích !
———-
“Anh ta , ngày hôm qua dám bắt nạt chị Đan Thuần !” Tả Khâu minh thấy Nghiêm
Túc đi ra , vội hướng đoàn người hô .
————-
Một mình cậu không đấu lại được người này , nhưng cậu có thể kêu một đám
người đến !
Nghiêm Túc dựng lông mày , nhìn đoàn người thiếu niên trước mặt , nhất là
thiếu niên đi đầu kia . “Tôi mặc kệ anh là ai , dù sao không cho phép anh bắt
nạt Đan Thuần.”
“Đan Thuần là đàn chị của chúng tôi , muốn bắt nạt chị ấy , chúng tôi không
buông tha anh!”
“Đan Thuần là nữ thần của tôi , anh tuyệt đối tuyệt đối không được bắt nạt
cô ấy!”
“Chúng tôi là hộ vệ trung thành nhất , anh bắt nạt cô ấy chính là bắt nạt mọi
người chúng tôi !”
……………………
Trước mặt Nghiêm Túc là một mảng đen , anh nhìn không ra cô gái ngu ngốc kia
lại tốt như thế nào mà còn có nhiều “cây si” bảo vệ thế ?
Trầm mặc lúc lâu , anh quyết định giả bộ : “Tôi không bắt nạt cô ta, cô ta
bắt nạt tôi .”
Ồ.
Toàn trường im lặng .
“Các cậu xem …” trong lòng anh đắc ý , chỉ vào cái trán sưng đỏ của mình : “
Cô ta đánh tôi.”
Đoàn người bán tín bán nghi
“Hơn nữa , mắt tôi còn có một vòng đen , đúng không ?” Kia rõ ràng là kết
quả một đêm không ngủ .
Đoàn người tin giống như không tin .
“Cô ta còn đạp tôi một cước.” Chuyện này tuyệt đối là thật !
Đoàn người không lên tiếng , bọn họ cũng biết , Đan Thuần mà tức giận thì sẽ
đánh người .
Nghiêm Túc mừng thầm , xem ra gừng vẫn là cay . Đáng tiếc !
“Vì sao Đan Thuần không đánh tôi …. Híc … Tôi thật hâm mộ anh …”
………
Nghiêm Túc hết chỗ nói , cô gái xấu xí như thế mà có người hoa nghênh ? Còn
hâm mộ ?…
Chỉ cần một quyền thôi rõ ràng thật sự tơi tả lắm rồi!