CHƯƠNG 11
.
.
Tỉnh lại, thấy Tiêu Vọng ngủ ở bên giường ta, hai tay ôm chặt ta, ta chậm chậm ngồi dậy. Động tác của ta làm hắn giật mình tỉnh giấc, hắn bật người dậy hỏi ta thế nào, ta lắc đầu.
Một lát sau, ta cười đối hắn nói: “Nột, Vọng, đem ta đưa đi làm con tin đi.”
Hắn nghe xong ta nói, chén cháo cầm trong tay cho ta rơi trên mặt đất. Phanh! Ta thẩy cháo từ trong bát vỡ đổ ra.
Hắn hai tay nắm vai ta, kinh ngạc đối ta nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ta sẽ không cho ngươi đi!”
Ta lẳng lặng nhìn hắn nói: “Chỉ là đi làm con tin mà thôi, hơn nữa làm như vậy có thể tránh đi một hồi chiến tranh, một người đổi một quốc gia thái bình, chẳng phải là cuộc giao dịch rất tốt sao?” Ta đối hắn cười cười.
“Ngươi nói cái gì vậy? Để ngươi đi quả thật là để ta sống không bằng chết! Ngươi lẽ nào nhẫn tâm nhìn ta như vậy sao?”
“Ta thế nào lại nhẫn tâm đây? Chỉ là đi vài năm mà thôi.”
“Thế nhưng…”
Ta cắt đứt lời hắn, nắm tay hắn nói: “Lần này ngươi nghe ta một lần, hảo?” Hắn nhìn mặt ta, nhịn không được nước mắt chảy xuống, hôn lên trán ta gật đầu.
Lần này sau khi hắn tiến cung trở về là ngày thứ hai, trước đại môn có rất nhiều thị vệ và một cỗ kiệu đỉnh đầu xa hoa, ta biết là tới đón ta. Tất cả hạ nhân đứng thành hai hàng trước đại môn nghênh tống ta.
Ta vài ngày chỉ mặc một bộ, ngoại sam thanh trúc sắc. Lý y bạch sắc, nửa khoác mái tóc dài đen. Gió một trận thổi tới, cát bụi bay lên, ta tại trong gió giống như tiên nhân, dung nhan tuyệt sắc, mang theo chút bi ai, khiến mọi người đều bị kinh thán.
Tiêu Vọng nhìn ta lên cỗ kiệu, chính mình cũng lên một cỗ kiệu khác. Được thị vệ hộ tống, chúng ta vào hoàng cung.
Đi vào đại đường, tất cả mọi người đều quỳ, ta nhìn không thấy biểu tình của bất luận kẻ nào, duy độc chỉ có người đang vương tọa, đúng vậy người có gương mặt giống ta như đúc hoàng thượng.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Ta quỳ xuống dập đầu.
“Bình thân đi.”
“Tạ ơn chủ long ân!”
Thanh âm tuy rằng không có gì khác biệt, thế nhưng trong thanh âm hắn đã có uy nghiêm không thể kháng cự.
Lòng ta nghĩ, đây là quý tộc và tiểu quan khác nhau đi, Lần đầu nhìn không thấy nghĩ chúng ta là phân khai. Cho dù là cùng mẫu sinh song bào.
“Chúng ái khanh bình thân.”
“Tạ ơn chủ long ân!”
Hoàng thượng nhìn ta nói: “Tiêu Mộng Nam nghe lệnh! Trẫm hiện tại mệnh ngươi đi đến Hoa Phong quốc, đến Hoa Phong quốc làm con tin, ngươi cống hiến lớn lao cho nước ta, trẫm hiện tại phong ngươi làm Vương gia nước ta, hào Nam Phong, phần thưởng kim ngân mười vạn lượng, tơ lụa hai mươi xếp, hạ nhân năm mươi.”
Ta cúi đầu, sợi tóc che khuất gương mặt ta.”Tạ ơn chủ long ân!”
“Sáng mai khởi hành đi đến Phong Hoa quốc, trẫm sẽ vì ngươi tiễn đưa.”
“Tạ ơn hoàng thượng!”
“Thối triều, Nam Phong Vương gia tới thư phòng ta, có việc thương lượng.”
“Vâng.”
Tiêu Vọng lôi kéo tay của ta, nói: “Ta tại ngoài cửa cung chờ ngươi.”
Ta cười cười, theo hoàng thượng đến thư phòng.
Trong thu phòng chỉ có ta và hoàng thượng hai người, thế nhưng cũng không cảm thấy căng thẳng. Hắn đi tới trước mặt kéo tay của ta, trong mắt hàm chứa lệ quang đối ta nói: “Ta rốt cục tìm được ngươi rồi, đệ đệ của ta.”
Ta nắm tay rút về, nói “Hoàng thượng, như vậy sẽ ô uế tay ngài.”
Hắn nhìn ta, biểu tình đột nhiên thay đổi, trở nên tà ác: “Ngươi cũng biết a! Thật là, ta thế nào lại có đệ đệ thân thế thấp hèn như vậy?”
Đệ đệ hai chữ nói ra đặc biệt nặng. Ta không nói gì.
“May là ta có một đệ đệ giống như dúc, không thì ta đã xong đời rồi, ta còn thật muốn cảm tạ ngươi a.”
Ta như cũ không nói gì. Hắn ra vẻ phát hỏa, đối ta nói ta: “Được rồi! Không có chuyện của ngươi, ngươi sáng sớm ngày mai tới Phong Hoa quốc, lui ra!”
“Thảo dân xin cáo lui!”
Ly khai thư phòng, ta ngẩn ngơ đi đến đại môn ngoài cung, Tiêu Vọng thấy hình dạng ta có gì không đúng, thì vội vã đi tới đỡ lấy ta: “Hoàng thượng và ngươi nói cái gì vậy?”
Ta cười trả lời hắn: “Không có gì, chỉ là hỏi thăm một chút ta còn thiếu cái gì.”
“Như vậy a, chúng ta về nhà đi.” Ta gật đầu.
.
.