Vô Ái Thừa Hoan

Chương 39: Chương 39




Edit: Huyền

Beta: Mina

-

Lục Thừa Vũ quả thật đã thả lỏng động tác của mình.

Có lẽ đã quá lâu không thân mật, ngay cả một cái chạm môi cũng khiến cả người hắn khẽ khựng lại. Hắn hiểu rõ tình trạng Thẩm Mặc lúc này không thích hợp, thế nên hắn chỉ từ từ mà hôn cậu. Tấm chăn lụa mỏng bao phủ lên cơ thể, nhiệt độ đan xen lẫn nhau, rất nhanh sau đó Thẩm Mặc đã có hơi không thở nổi. Lục Thừa Vũ không tiếp tục đòi hỏi nữa, chỉ ôm lấy cậu, cắn nhẹ khóe môi cậu.

Trên mặt người trong tay thoáng hiện lên một tia ửng hồng, tuy ánh mắt lạnh lùng là thế nhưng vẫn rất quyến rũ. Điều này đã tạo cho Lục Thừa Vũ một ảo giác, một ảo giác đã quay trở về quá khứ. Sự kích thích ấy chiếm lấy cả não bộ...

Trong căn phòng yên tĩnh dần dần lại có âm thanh.

Suốt cả quá trình, Thẩm Mặc đều không nói năng gì. Hai vết sẹo trên cơ thể cậu hiện rõ, Lục Thừa Vũ hẳn là cũng rất sợ, cẩn thận hôn cậu như bảo bối. Cho dù như vậy, Thẩm Mặc vẫn thấy mệt mỏi. Thậm chí hai hàng lông mày của cậu còn nhíu chặt như thể sẽ ngất đi trong giây tiếp theo.

Cơ thể cậu thực sự không thích hợp làm những việc như thế này.

Sau một hồi bị cưỡng ép, hai má Thẩm Mặc dần tái đi. Ngay cả sức lực bước xuống giường cũng không còn, vậy nên cứ để mặc đối phương tùy ý lau người bằng nước ấm. Khi Lục Thừa Vũ nằm lên giường, cậu đã ôm chăn cuộn mình trong một góc giường, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Sắc mặt cậu vô cùng kỳ quái, nhìn qua trông có vẻ tái nhợt nhưng lại ửng hồng nhàn nhạt, có lẽ vẫn chưa bình phục hẳn sau chuyện vừa rồi. Người đàn ông cẩn thận sờ trán cậu, nhưng chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ đã thấy Thẩm Mặc ôm chặt góc chăn mà khóc thút thít.

Ngay lập tức Lục Thừa Vũ sững cả người.

Thẩm Mặc khóc rất nhẹ nhưng lại thấy bất lực hơn cả khi gào khóc lên. Khi cảm nhận cơ thể được ôm cậu cũng không lắng xuống, ngược lại càng thêm khó chịu, càng khóc nhiều hơn. Cậu vùi đầu vào ngực đối phương, người đàn ông có thể thấy rõ những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cậu. Hắn muốn lau nhưng lại không dám động đậy, chỉ có thể cứng nhắc nằm nghiêng, cẩn thận vỗ về tấm lưng của Thẩm Mặc.

Giống như đêm hôm đó.

Người trong vòng tay chắc là có ảo giác như được trở về trong vòng tay của mẹ, dưới sự vỗ về và vuốt ve nhẹ nhàng như vậy, cậu cũng từ từ ngoan ngoãn. Lục Thừa Vũ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn không hoàn toàn thả lỏng, Thẩm Mặc biểu hiện như vậy đã cho thấy hắn lại một lần nữa mắc sai lầm. Không có cảm xúc mãn nguyện sau khi làm chuyện đó, ngược lại càng thêm cáu kỉnh.

Hắn vô cùng bức xúc vì những việc mình đã làm trước đây, nhưng thực tế lại không cho phép hắn hối hận. Người đàn ông thở dài một hơi mệt mỏi, rồi cũng từ từ nhắm mắt lại, cứ như vậy Thẩm Mặc chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.



Lục Thừa Vũ bị người trong tay đánh thức.

Đã đến giờ phải dậy, khi tỉnh táo trở lại, điều đầu tiên cảm nhận được là hơi nóng phà vào mặt. Hắn đột ngột mở to mắt đã thấy người trước mắt cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Giọng hắn vẫn còn hơi khàn, hắn nhỏ tiếng gọi tên đối phương, sau đó vội vàng đưa tay lên vầng trán Thẩm Mặc——

Nóng hầm hập.

Vẻ mặt hắn trong phút chốc trở nên nghiêm túc, gương mặt buồn ngủ cũng tan biến hoàn toàn, hắn lập tức ngồi dậy bước xuống giường, vội vàng mặc áo khoác.

Thẩm Mặc vẫn nằm trên giường thở hổn hển.

Lục Thừa Vũ vỗ nhẹ lên mặt cậu, nhỏ tiếng gọi tên cậu vài lần. Người nằm trên giường lẽ ra đã nghe thấy tiếng gọi, cậu lờ mờ mở mắt ra, giống như đã mất hết ý thức vậy, không ngừng phát ra vài tiếng ậm ừ vô nghĩa, rồi nhắm mắt lại.

“Thẩm Mặc... Em sốt rồi! Bây giờ tôi sẽ đưa em đi bệnh viện...”

Lông mày nhíu lại, người đàn ông nóng lòng ôm cậu cuộn trong chăn bông rồi chạy xuống lầu, nhưng lí trí còn lại buộc hắn phải lấy thêm chiếc áo khoác dày cộp ở trong tủ ra. Thẩm Mặc bị ôm ngồi xuống, hiện tại cậu thực sự rất khó chịu, vẻ mặt như sắp khóc, nhưng cậu không còn sức để giãy dụa, chỉ có thể để đối phương nhanh chóng khoác áo vào. Cơ thể phút chốc lại bị nhấc lên, Lục Thừa Vũ đạp cửa phòng ngủ, mím chặt môi vội vã chạy ra ngoài.

Thẩm Trạch Hiên đang ngồi trên ghế sofa gần như bị dọa hết hồn.

Nhìn thấy Thẩm Mặc bị bế như vậy, cậu ta ngây ra một lúc rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Lục Thừa Vũ hỏi thăm tình hình.

“Em ấy sốt rồi, tôi đưa em ấy đến bệnh viện, cậu ở nhà thích ăn gì thì ăn, muốn làm gì cũng được, đừng có chạy lung tung, đợi tôi đưa em ấy về“. Người đàn ông thật ra không muốn phải giải thích, nhưng nghĩ đến Thẩm Mặc rất quan tâm Thẩm Trạch Hiên, cho nên dừng chân vội vàng nói vài câu. Thẩm Mặc được quấn trong chiếc áo khoác dày như con tằm, khi ngồi lên ghế để thay giày, cậu gần như không còn sức để ngồi thẳng, xiêu vẹo như sắp ngã xuống một bên. Thẩm Trạch Hiên kịp lúc đưa tay ra đỡ, Lục Thừa Vũ mới có thể ngồi xổm xuống giúp cậu xỏ giày được.

Cả hai người đều chưa đánh răng rửa mặt, nhưng đây không còn là vấn đề quan trọng nữa. Người đàn ông xỏ chân vào giày, lại bế cậu lên, mở cửa bước xuống lầu. Gió thổi không ngừng vào hành lang, hắn cố gắng hết sức che phần má bị lộ ra bằng vành áo khoác ngoài, lúc thang máy mở ra thì lập tức bước vào. Rõ ràng người trong tay cũng được coi là một người đàn ông trưởng thành, dù yếu đuối đến đâu cũng không dưới năm mươi cân, nhưng Lục Thừa Vũ dường như hoàn toàn không cảm nhận được sức nặng.

Số trên thang máy giảm dần, sau đó cánh cửa mở ra với một tiếng “ting“. Người trong tay không chịu nổi rên lên một tiếng, hắn xoa dịu vài câu rồi bước ra khỏi thang máy, đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Cũng may là chiếc xe hoàn toàn tự động, nó sẽ tự mở khóa khi chìa khóa đến gần, giảm bớt những rắc rối khi mở khóa. Hắn nhẹ nhàng mở cửa, cẩn thận đặt người ngồi ổn định ở ghế sau, vuốt nhẹ lên trán rồi ngồi vào ghế lái.

Thời gian vẫn còn sớm, chỉ mới bảy giờ mười phút, bệnh viện chỉ mở cửa phòng đăng ký. Trong khi các bệnh nhân khác vẫn đang đăng ký ở tầng dưới, Lục Thừa Vũ đã bế Thẩm Mặc lên trên, vào phòng khám ngoại trú của một chuyên gia trước đó đã tham gia phẫu thuật. Hắn sợ phát sinh ra những vấn đề lớn, vẻ mặt nghiêm túc nói rõ bệnh tình.

Bác sĩ cũng bị sốc vì sự xuất hiện của hắn, nhưng dù sao ông vẫn là một bác sĩ đầy kinh nghiệm, nên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Thấy ý thức của bệnh nhân có vẻ hơi lờ mờ, ông dùng cồn lau nhiệt kế, nhét vào dưới cánh tay để đo nhiệt độ. Khóa áo khoác đã được kéo xuống, bộ đồ ngủ xộc xệch lộ ra. Trước tiên bác sĩ xoa xoa hai tay, sau đó cởi vài cúc áo ra khỏi cổ áo.

Khi nhìn thấy vết hôn màu đỏ, ông ấy dừng tay lại.

“Hôm qua...đã quan hệ à?” Cắm nhiệt kế vào dưới cánh tay, bác sĩ kéo giúp áo khoác lại cho cậu sau đó trở về bàn làm việc ngồi xuống.

Vẻ mặt của người đàn ông ngây ra trong giây lát, sau đó khẽ gật đầu.

Lông mày bác sĩ hơi nhíu lại, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm nghị, suýt nữa quát lớn: “Làm sao mà được? Chỉ mới phẫu thuật xong có mấy ngày?”

“Không phải lúc trước ông từng nói chỉ cần hồi phục là được sao... “ Lục Thừa Vũ nói với vẻ mặt khó coi, hắn chỉ vô ý giải thích cho bản thân, nhưng lại khiến cho bác sĩ trước mặt càng thêm bực bội, “Có bình phục tốt thì cũng phải đợi ít nhất một hai tháng chứ?! Nhìn thì vẻ quan tâm người yêu đến thế mà tại sao ngay cả chuyện này cũng không nhịn được? Hiện tại cậu ấy không chịu nổi vận động mạnh, vết thương không bị nứt là đã tốt lắm rồi!’

“Người trẻ tuổi bây giờ thật là... “ Vừa lắc đầu bác sĩ vừa vội vàng ghi vài dòng vào bệnh án, “Trước tiên đưa cậu ấy đi xét nghiệm máu xem tình trạng thế nào. Cậu ấy vừa làm phẫu thuật xong, sức đề kháng còn yếu, có thể đến lúc đó vẫn phải dùng thuốc kháng sinh”

Phí kiểm tra nộp trên máy tính, Lục Thừa Vũ cầm lấy hóa đơn đi thanh toán rồi đưa Thẩm Mặc đến nơi xét nghiệm máu. Có lẽ là do bên ngoài có gió thổi qua, người trong tay hoàn toàn không có vẻ tỉnh táo mà lại càng thêm mơ hồ. Khi kéo tay áo lên để lấy máu, Thẩm Mặc thậm chí muốn rút tay lại, nhưng cổ tay cậu đã bị y tá giữ chặt, đôi mắt cũng được bàn tay to ấm áp che lại.

“Không đau… rất nhanh thôi, không đau... “

Cây kim nhỏ lạnh lẽo đâm sâu vào mạch máu, nhanh chóng rút ra một ống máu nhỏ. Miếng bông gòn đè lên, Thẩm Mặc lại muốn luồng cánh tay vào trong quần áo, nhưng cậu buộc phải ấn vào trong một phút cho đến khi lỗ kim kết lại. Đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn đang tăng lên, không ngừng lẩm bẩm “Lạnh“. Lục Thừa Vũ vừa đau lòng vừa ân hận, hắn cũng không để ý đến ánh mắt tò mò của người khác, trực tiếp để Thẩm Mặc ngồi trên người mình, vừa không ngừng trấn an vừa chờ báo cáo kết quả kiểm tra.

May mà đó chỉ là một cơn sốt bình thường mà thôi.

Dựa vào tình trạng cậu vừa phẫu thuật xong, bác sĩ đã kê một số loại thuốc kháng sinh để chống nhiễm trùng. Truyền dịch đúng là rất có hiệu quả, mặc dù cả cánh tay của Thẩm Mặc lạnh cóng nhưng sau khi treo cái túi đó thì nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, ý thức cũng rõ ràng hơn. Lục Thừa Vũ không biết lấy từ đâu ra một túi chườm nóng lót dưới cánh tay cậu, lúc này cậu mới thấy thoải mái hơn một chút, dựa vào ghế treo túi truyền dịch thứ hai.

Trên đường về nhà không cần được ôm nữa.

Có lẽ là do cơ thể cậu vẫn còn rất yếu, cũng có thể là do cậu không có tâm trạng, Thẩm Mặc từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhắm mắt ngồi yên trong xe.

Về đến nhà, Thẩm Trạch Hiên đang ăn một tô mì gói không biết cậu ta tìm được ở đâu. Khi thấy Thẩm Mặc, cậu ta lập tức đứng dậy, hét to một tiếng “Cha” rồi chạy ra đằng trước, lòng đầy lo lắng. Thẩm Mặc hình như muốn nói gì đó, nhưng cứ hễ mở miệng ra là cổ họng cứng nghẹn lại. Cậu nở một nụ cười miễn cưỡng, đưa tay xoa đầu cậu nhóc.

“Không sao đâu... “, môi khẽ mở nhưng cũng chỉ là khẩu hình miệng.

“Thẩm… Cha cậu vẫn chưa khỏe, tôi đưa em ấy lên phòng nghỉ“. Lông mày Lục Thừa Vũ vẫn còn nhăn lại, cứ nghĩ đến lời mắng mỏ của bác sĩ trước khi đi là sắc mặt hắn lại càng khó chịu. Nhưng hắn biết đó là lỗi của mình nên cũng không nổi nóng với ai, chỉ dìu Thẩm Mặc về phòng ngủ.

Thay một túi chườm nóng mới nhét vào lòng bàn chân lạnh ngắt của cậu. Hắn cẩn thận vén chăn bông, thấy người đã ngủ yên mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Thẩm Trạch Hiên đứng ở ngoài lén lút nhìn trộm, thấy Lục Thừa Vũ đi ra, cậu ta khẽ nhíu mày. Có lẽ là nhớ đến những tiếng động tối qua, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì mà chỉ hỏi thăm tình hình.

“Cha tôi… ông ấy thế nào rồi?”

“Nhiệt độ cơ thể đã giảm một chút rồi, còn phải xem tình hình đã, nếu không ổn thì ngày mai phải đi truyền dịch nữa”

Người đàn ông lau mồ hôi trên trán, lúc này mới cảm thấy cánh tay có hơi đau nhức. Hắn nhìn đứa nhỏ ở trước mặt, bất giác thở dài một tiếng rồi lấy điện thoại trong túi ra.

“Suýt nữa thì quên mất, tôi sẽ sắp xếp chuyển tiền cho cậu”

Bấm số của thư ký trên điện thoại, trong lúc chờ đợi hắn lại nhìn đối phương, môi mím nhẹ, “Lớp thực nghiệm trường trung học cơ sở số 1 ở thành phố, cậu theo có kịp không? Cậu từ một trường ở thị trấn đến, trình độ ở đó chắc chắn không tốt bằng ở đây… Tôi với em ấy đã bàn bạc rồi, định tìm một vài gia sư cho cậu, trước tiên là ba môn Toán Văn Anh, nếu cậu muốn cũng có thể tìm thêm cho cậu gia sư môn Vật lý và Hóa học.”

“Cậu ấy rất yêu thương cậu, cậu phải học hành cho chăm chỉ, biết chưa?”

- Hết chương 39 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.