Vô Ái Thừa Hoan

Chương 47: Chương 47




Edit: Hyy | Beta: Mina

-

Khi từng tia nắng từ bên ngoài bức màn chiếu vào trong phòng, lông mi cậu khẽ run lên, Thẩm Mặc mê mang mở mắt ra. Lục Thừa Vũ còn đang ngủ say, hai tay ôm chặt lấy cậu, gần như ép cả người vào trong vòng tay hắn. Hơi nóng thở ra không ngừng phà vào mặt cậu, Thẩm Mặc ngơ ra trong chốc lát, rồi khi qua cơn buồn ngủ cậu mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Lục Thừa Vũ bị Thẩm Mặc đẩy ra trở mình, tiếp tục ôm chặt đống chăn.

Đêm qua Lục Thừa Vũ ôm cậu hôn hồi lâu, mãi cho đến khi cậu thở không ra hơi mới chịu buông. Có lẽ là bị hôn đến thiếu khí, Thẩm Mặc lập tức chìm vào giấc ngủ và ngủ rất sâu. Vì thế cho dù đã mệt mỏi cả ngày hôm qua nhưng hiện tại cảm thấy tinh thần không tồi. Xốc chăn lên, người bên cạnh có vẻ như muốn nói gì đó ‘hừ’ nhẹ một tiếng, Thẩm Mặc im lặng một chút rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường.

Cậu không vội mở tủ ra thay quần áo mà vào phòng bếp vo gạo, bắc nồi nấu cháo, xong mới vào nhà tắm rửa mặt. Lấy khăn ấm lau sạch bụi bặm trên mặt, cậu liếc nhìn mình trong gương một cái rồi treo khăn sang một bên.

Thẩm Mặc lại vào bếp luộc thêm ba quả trứng gà.

Trong nhà thật sự không còn đồ ăn gì, chỉ có thể ăn uống đơn giản như vậy. Cũng may còn lại chút dưa chua, cậu nếm thử một chút, cũng không có hư. Sợ Thẩm Trạch Hiên ăn không đủ no, Thẩm Mặc nghĩ nghĩ rồi lấy ra một miếng thịt thăn từ ngăn đông tủ lạnh rồi đem ngâm nước ấm.

Bận rộn đến bây giờ cũng chỉ mới tới 6 giờ rưỡi thôi.

Ánh nắng ban mai bên ngoài thật ấm áp, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Ánh mắt Thẩm Mặc dịu lại, cậu mở toang cửa sổ phòng bếp ra để ánh nắng mặt trời không gặp rào cản mà chiếu vào. Nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng ngủ thứ 2, đầu tiên là gõ nhẹ hai cái, xong mới chậm rãi mở cửa.

“Trạch Hiên, đến giờ dậy rồi.”

Nhóc con còn đang quấn chăn bông ở trên giường.

Nghe thấy giọng của Thẩm Mặc, cậu ta mơ màng quay đầu, nhưng dường như đôi mắt lại không mở ra được. Trong miệng mơ hồ ậm ừ, Thẩm Trạch Hiên có chút ngủ nướng, cựa quậy hai chân kẹp góc chăn.

“Dậy đi, 6 giờ rưỡi rồi, 7 giờ rưỡi phải đi học đó.” Dáng vẻ này làm Thẩm Mặc cười cười, kỳ thật cậu rất muốn để cậu ta đánh một giấc ngon lành, nhưng sợ cứ kéo dài như vậy sẽ trễ học. Cậu cúi xuống, nhè nhẹ vỗ vỗ bả vai cậu bé, không do dự lại thì thầm nói: “Trạch Hiên, dậy đi…”

“Ưm… Ưm…” Mang theo một chút giọng mũi, cậu ta mơ màng mở mắt ra.

Lọt vào mắt là một nụ cười dịu dàng, Thẩm Trạch Hiên mơ hồ cảm thấy cơn buồn ngủ lại nổi lên. Nhưng người bên kia đã quay người lại, mở tủ lấy ra một bộ quần áo mang tới cho cậu ta. Thẩm Trạch Hiên chống tay ngồi dậy, dụi dụi hai mắt mới tỉnh ra một chút.

“Dù nhiệt độ hôm nay cao nhất là hai mươi mấy, nhưng sớm muộn cũng thấy tương đối lạnh. Mấy ngày nay nên thường xuyên mặc cái áo lông cổ chữ V này, nếu trong lớp thể dục nóng thì cởi ra, nhưng khi lạnh nhất định phải mặc lại…” Quần áo được đặt ở mép giường, Thẩm Mặc đóng tủ quần áo lại, duỗi tay xoa nhẹ tóc Thẩm Trạch Hiên, “Thay quần áo rồi mau đi rửa mặt, ba đi làm canh thịt thăn trứng cho.”

Canh thịt thăn trứng?

Thẩm Trạch Hiên chưa từng nghe nói món này, cậu ta chớp mắt hơi bối rối. Thẩm Mặc đã đi ra khỏi phòng, còn nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu ta khịt khịt mũi, xốc chăn của mình lên và bắt đầu thay quần áo.

Âm thanh này bị Lục Thừa Vũ nghe được, tên đàn ông cũng thức dậy. Người trong vòng tay ấm áp bị đổi thành chăn bông, hắn bất mãn nhíu mày, sau đó lập tức rời giường. Khi bước tới phòng khách, Lục Thừa Vũ thấy bóng dáng bận rộn ở trong phòng bếp. Có vẻ như cảm thấy nhẹ nhõm ra, hắn chậm rãi ngáp một cái rồi bước vào phòng tắm như thể chưa tỉnh táo hẳn.

Khi Thẩm Trạch Hiên tới tắm rửa, đúng lúc Lục Thừa Vũ đang vặn vòi nước chuẩn bị đánh răng.

Cậu nhóc thay xong quần áo, nói thật mặc như vậy nhìn có chút đẹp trai. Hắn nghiêng mắt nhìn một cái, lại thuận tay bóp kem đánh răng ra cho cậu ta. Hai người đàn ông không thân thích gì đứng đánh răng cùng nhau trước gương, vậy mà nhìn cũng không thấy ngược đời. Nhưng khăn lông lau mặt vẫn dùng riêng, Lục Thừa Vũ cầm lấy khăn ướt lau mặt. Như là sốt ruột đi tìm Thẩm Mặc hắn đi thẳng vào phòng bếp.

Cháo trong nồi đã ninh nhừ, chỉ để lửa nhỏ nhất để giữ nóng. Miếng thịt thăn cũng đã được rã đông, Thẩm Mặc cắt thịt ra thành sợi mỏng, cho chút tỏi gừng vào cái nồi nhỏ nấu chín.

Đánh trứng xong cho vào nước sôi, khi trứng đặc lại thì tắt lửa, vớt ra bỏ vào cái chén nhỏ.

“Có cái gì cần anh làm không?” Lục Thừa Vũ từ phía sau nhẹ nhàng ôm cậu.

Đặt canh thịt thăn trứng qua một bên, Thẩm Mặc vẫn không quay đầu lại, “Trong nồi kế bên còn có cháo trắng, anh bưng ba cái chén ra đi… Cho trứng gà vào nước lạnh rồi bóc vỏ. Trong nhà không còn đồ ăn gì hết, cho nên buổi sáng hôm nay ăn đơn giản thôi, chiều rồi tôi sẽ đi siêu thị mua thêm một ít…”

“Đây là cái gì?” Lục Thừa Vũ chỉ vào chén canh thịt thăn trứng.

“Ồ, là cho Thẩm Trạch Hiên. Nó sắp thi giữa kì, ban ngày học tập rất mệt mỏi, nhà ăn của trường học không tốt lắm, cho nó ăn tẩm bổ chút.” Trong mắt đầy vẻ dịu dàng nhìn hắn, Thẩm Mặc không khỏi nhếch môi rồi đi qua một bên lột trứng gà luộc. Người đàn ông có chút ghen tị mím môi nhưng lại không dám nói gì, ngoan ngoãn cầm ba chén cháo ra ngoài. Khi Thẩm Trạch Hiên thu dọn cặp sách xong thì bữa sáng đã được dọn sẵn lên bàn.

Trước tiên cậu ta chào buổi sáng với hai người, xong mới ngồi xuống ghế, cậu ta nếm thử một ngụm canh thịt thăn trứng làm riêng cho mình. Mặc dù miếng thịt đã đông lạnh khá lâu nhưng khi nấu chung với trứng, vẫn tỏa ra hương thơm hấp dẫn.

Sức ăn cậu ta lớn, sau khi húp hết một chén canh lại ăn thêm hai chén cháo với dưa chua mới thấy hơi no. Lục Thừa Vũ chậm rãi ăn xong một chén cháo nhỏ trước mặt rồi thuận tiện ăn luôn lòng đỏ trứng của Thẩm Mặc.

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau về phòng thay quần áo. Lục Thừa Vũ vẫn mặc vest và đi giày da, hắn không thể chịu nổi bộ dạng bi thương khi nằm viện lúc trước; trong khi Thẩm Mặc với Thẩm Trạch Hiên lại mặc đồ giống nhau như cha con, lấy ra một cái áo lông cổ chữ V màu trắng nhạt.

Lục Thừa Vũ lái xe đến công ty, còn Thẩm Mặc thì dắt tay cậu nhóc cùng đi xe buýt. Ở bến xe thấy không ít trẻ em mang cặp sách lớn nhỏ, thậm chí còn có mấy em mải mê chép bài tập cho nhau. Khi xe buýt vừa đến, các em nhỏ không quan tâm đến việc xếp hàng mà lao lên giành lấy chỗ ngồi. Thẩm Mặc nắm tay Thẩm Trạch Hiên đợi đến khi những người khác lên xe trước rồi mới lên.

Trên xe chỉ còn lại có một chỗ ngồi.

Thẩm Mặc kêu Thẩm Trạch Hiên ngồi xuống, nhưng cậu ta lại không chịu, nhỏ giọng nói “Ba ngồi đi“. Một cảm giác nhẹ nhõm mơ hồ dâng lên trong lòng cậu, vừa xúc động vừa tự hào. Thẩm Mặc bị đẩy ngồi xuống ghế, Thẩm Trạch Hiên thì đứng sang một bên, một tay nắm lan can, tay còn lại nắm tay Thẩm Mặc.

“Ba… Thứ tư này con bắt đầu thi, các môn chính là tiếng Trung, Toán, tiếng Anh và Vật Lý, xếp hạng theo bốn môn này. Nhưng mà Sinh, Địa Lý, Lịch Sử cũng phải thi, cùng lắm là thi đề mở*. Thi đến buổi chiều thứ sáu… Giáo viên nói thứ hai tuần sau mới có kết quả. Sau đó tối thứ tư tuần sau sẽ mở buổi họp phụ huynh.” Cậu ta nắm chặt tay người kia, ánh mắt lưu luyến nhìn cậu, “Ba, ba có đi không?”

(*Đi thi được mở sách.)

“Sao lại không đi chứ.” Trong mắt cậu ta hiện lên chút nụ cười, thấy dáng vẻ lo lắng của thiếu niên, lại sinh ra chút đau lòng, “Con đừng áp lực quá, khoảng thời gian này con đã cố gắng lắm rồi, nhất định sẽ thi tốt mà. Dù kết quả con không tốt thì ba cũng sẽ không trách con đâu. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…”

Hai cha con đang nhỏ giọng nói chuyện thân mật, hình như còn một chút nữa là tới lúc phải xuống xe. Thẩm Trạch Hiên sợ xe buýt rung chuyển bất ngờ nên đã nắm chặt tay thêm chút ngăn không cho Thẩm Mặc bị mất trọng tâm. Bọn trẻ vừa rồi lên xe lại vội vàng chạy xuống xe, như giây tiếp theo sẽ bị muộn. Nhưng Thẩm Trạch Hiên không vội, ngược lại cảm thấy như phải chia lìa vậy, mỗi một bước đi đều chậm một chút, mãi cho đến khi đứng trước cổng trường, mới miễn cưỡng buông tay ra.

“Ba… Vậy con đi học nha.”

Thẩm Mặc nghe ra vẻ không nỡ của Thẩm Trạch Hiên, mỉm cười xoa đầu cậu ta.

Cậu nhóc khi rời đi vẫn quay đầu nhìn lại, nhưng chắc là cậu ta đã gặp được một bạn học cùng lớp, bị vài nam sinh làm bất ngờ từ phía sau, cười đùa bước vào trường. Khi bóng cậu ta biến mất, Thẩm Mặc mới giống các bậc cha mẹ khác xoay người từ từ đi về.

Vừa mới bước được mấy bước, cậu đã dừng lại trước một quán trà sữa.

Quán trà sữa có cái tên thơ mộng, người ta gọi là “Làng Thố Nội”*. Có lẽ do mới mở nên trông sạch sẽ hơn các quán xung quanh. Sáng sớm quán chưa kịp mở cửa, dù đã kéo cửa cuốn lên nhưng trước quầy vẫn không có ai, chỉ có một bảng đen nhỏ thông báo tuyển dụng ngay cửa.

*厝内小眷村: tên tiếng anh là Cuò Nèi Village. (Quán có thiệt nha mng)

Thẩm Mặc cụp mắt nhìn xuống.

“Tuyển cửa hàng trưởng, thu ngân, nhân viên pha trà sữa. Từ 22 đến 30 tuổi. Mỗi tháng nghỉ bốn ngày, lương cơ bản khởi điểm 2000 tệ, phỏng vấn sẽ nói lương cụ thể…”

Cậu có sẵn sàng… để kiếm một công việc không?

Trong tay cậu cũng không còn bao nhiêu tiền, tuy lương 2000 tệ là rất thấp, nhưng ít ra có thể bảo đảm không cần tìm Lục Thừa Vũ đòi tiền. Lúc trước đã bị lộ chuyện ra nên cậu không thể làm việc liên quan đến y tế được nữa; nếu đi làm ở tiệm trà sữa… thì chắc cũng không tồi.

Không cản trở cậu chăm sóc cho Thẩm Trạch Hiên, có thể còn càng thuận lợi hơn chút.

Trên mặt nở một nụ cười, cậu sửa sang lại vạt áo, đứng trước cửa nhẹ nhàng hô lên một tiếng. Ngay sau đó, một người mặc đồng phục từ bên trong quán cầm giẻ lau bước ra ——

“Quán còn chưa mở cửa, có việc gì sao?”

“À, tôi tới để ứng tuyển.”

- Hết chương 47 -

Tác giả có lời muốn nói:

Không nhận được phí quảng cáo từ Làng Thố Nội =. = kế bên trường có một quán, thu ngân quán trà sữa chỉ phụ trách thu ngân, bên trong có cái cửa sổ nhỏ để đặt món cực kì hợp thẩm mỹ mình ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.