Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng

Chương 18: Chương 18: Quen thuộc cùng tử vong




Khi Hoa Dật Thanh từ từ tỉnh lại, trước mắt phóng to một khuôn mặt đẹp trai dọa cô nhảy dựng.

“Á, thủ trưởng đại nhân, đã đến nơi rồi sao? Ngại quá, tôi ngủ quên mất.”

“Không có việc gì, là tôi không đánh thức cô. Gần đây cô không nghỉ ngơi tốt sao? Trông cô có vẻ mỏi mệt.”

Hoa Dật Thanh ảo não nắm tóc.

“Đúng vậy, gần đây luôn gặp phải giấc mộng lặp đi lặp lại.”

“Mông gì?” Cố Hạo Minh tò mò điều gì có thể khiến cô có thể ảo não như vậy.

“Trong mộng là một người đàn ông mặc quần áo ngụy trang toàn thân đều là máu, sau đó suy yếu nói với tôi rằng sẽ không còn được gặp lại tôi nữa, tôi muốn xem miệng vết thương cho anh ta, nhưng nói thế nào anh ta cũng không nguyện ý để tôi xem, còn nói chỉ cần nghe tôi gọi anh ta một tiếng anh yêu là đã thỏa mãn rồi.” Cố Hạo Minh nghe vậy thì sửng sốt, trong đôi con ngươi bắt đầu lan tràn cảm xúc không rõ.

“Cô, có gọi anh ta sao?”

Hoa Dật Thanh lắc đầu.

“Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, không biết anh là ai, không cách nào gọi,”

“Có lẽ nếu cô gọi, có thể sẽ thấy rõ mặt anh ta. Được rồi, đi thôi.”

Cố Hạo Minh nhìn gian phòng ốc lụp xụp, trong lòng chua xót không thôi.

“Ông nội bà nội, cháu đến thăm hai người.” Hai cụ già ngồi trước cửa nghe thấy có người đến, mới chậm rãi mở to mắt.

“Bọn họ là ông bà nội của Hổ Tử, Hổ Tử đi rồi, chiến hữu chúng tôi một mực thay hắn chiếu cố hai vị lão nhân gia.”

Mặc kệ Hoa Dật Thanh còn nhớ rõ bộ dáng đáng yêu của chiến sĩ đã mất kia hay không, hắn vẫn muốn nói ra.

Hai người ngẩn ngơ tại thành phố A liền ba ngày, Hoa Dật Thanh thấy kỳ quái, mấy ngày nay kỳ lạ là giấc mộng kia lại không tìm tới cửa.

“Tôi không biết anh dẫn tôi tới thành phố A rốt cuộc là muốn làm gì?” Nghe vậy, Cố Hạo Minh buông xuống ánh mắt chua xót.

“Nhà cô ấy ở ngay thành phố A, chúng ta đến thành phố A, tôi hy vọng có thể ở trong thành phố tìm thấy dấu vết của cô ấy.”

Hoa Dật Thanh gật đầu, “Vậy hiện tại chúng ta làm gì?”

“Chúng ta đi dạo phố thôi.”

“Cố thủ trưởng, không phải nói hiệu suất của quân nhân tương đương với ăn cơm à? Anh tựa hồ không vội nha!”

Cố Hạo Minh bất đắc dĩ thở dài, cô bé kia thật sự quá thông minh.

“Tôi không vội, chỉ là hy vọng có thể tìm thấy tin tức của cô ấy ở thành phố A mà thôi.” Cố Hạo Minh vô tội nháy mắt mấy cái.

“Được! Chúng ta đi dạo phố nào!”

Thế giới lớn nhưng đôi khi lại rất nhỏ. Nếu Hoa Dật Thanh không bị thôi miên, nhất định cô sẽ cảm thán cái gọi là oan gia ngõ hẹp, đáng tiếc, sự thật vĩnh viễn không cách nào thay đổi.

“Tiểu thư, tôi thật sự không biết cô, là cô nhận sai người.”

“Ha ha, Nhan Nhuế Ninh, cô thật biết hành động, biến mất 3 năm còn giả vờ như không biết tôi sao? Thời điểm cô quyến rũ Tuấn Kiệt nhà tôi như thế nào lại không thấy giả bộ như vậy?” Nhan Sở Lan làm một bộ dáng cao ngạo như bắt được tiểu tam nhìn Hoa Dật Thanh.

“Tiểu thư, tôi thật sự không biết cô, còn nữa, tôi không phải Nhan Nhuế Ninh, tên tôi là Hoa Dật Thanh, tôi không biết Tuấn Kiệt gì đó, 3 năm trước tôi không về nước, không có khả năng quen biết cô.”

“Vẫn còn nói dối à, xem tao đánh chết cái loại người như mày thế nào! Mẹ mày quyến rũ cha tao, hiện tại mày quyến rũ chồng tao…” Nhan Sở Lan chưa nói xong, Hoa Dật Thanh đã tát tới trên mặt ả.

“Mày…mày dám đánh tao!” Nhan Sở Lan không thể tin nói.

“Tiểu thư, là cô cố tình gây sự làm phiền tôi, rốt ruộc là cô rắp tâm gì? Tôi đã nói rồi, tôi không biết cô, ba năm nay tôi đều ở nước ngoài chữa bệnh, lại càng không biết người tên Tuấn Kiệt, cô mạc danh kỳ diệu xông lên chửi mắng tôi, mắng nhiếc mẹ tôi, thật sự nửa điểm gia giáo cũng không có. Mời cô tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, Hoa Dật Thanh kéo Cố Hạo Minh rồi xoay người rời đi.

“Tức giận sao?” Cố Hạo Minh buồn cười nhìn đứa nhỏ tức giận.

“Mất hứng, không vui.”

“Được rồi, ngoan, không cần vì người không quan trọng mà tức giận.” Hắn sủng nịnh xoa đầu cô gái nhỏ.

Nhan Sở Lan trốn cách đó không xa hung hăng cắn răng, người đàn ông ưu tú kia rõ ràng là ả nhìn trước, ả nhất định phải khiến Nhan Nhuế Ninh kia thân bại danh liệt.

Trong phòng tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị

“Cậu nói cái gì?” Hạ Tuấn Kiệt luôn luôn nho nhã, giờ phút này giọng nói dường như sụp đổ, trên đời này chỉ có một người có thể khiến hắn như vậy.

“Phu nhân còn nói gì nữa?” Ngữ khí lạnh lùng làm nhiệt độ trong căn phòng rộng lớn đột ngột giảm xuống.

“Phu nhân nói nhất định phải để cho cô gái kia thân bại danh liệt.” Người bên kia điện thoại hoảng sợ, hắn nhớ rõ đã từ lâu Hạ Tuấn Kiệt không có tức giận thế này.

“Tôi biết rồi, gần đây giám sát chặt chẽ phu nhân, đừng để cô ta chạy loạn, miễn lại gặp rắc rối.” Ba năm trước đây vụ án bắt cóc đã đầy đủ khiến Hạ thị mất mặt. Nguyên khí đã mất đến này còn chưa khôi phục.

Tại nhà trọ thành phố A

“Nơi này là?” Nhìn căn phòng nhỏ ấm áp, Hoa Dật Thanh đột nhiên có cảm giác đau xót trong tim.

“Nơi này là nhà của chúng tôi, sau khi cô ấy rời đi, vì cô ấy tôi vẫn giữ lại, hy vọng một ngày nào đó cô ấy có thể trở về.” Lúc này trên khuôn mặt Cố Hạo Minh lấp lánh hạnh phúc, Hoa Dật Thanh càng nhìn, đau xót trong lòng lại càng mạnh. Cô không biết rốt cuộc là làm sao, cũng không biết toàn bộ nét mặt của mình đều đã lọt vào trong mắt Cố Hạo Minh.

“Đêm nay ở nơi này đi, ngày mai chúng ta trở về.” Hoa Dật Thanh sửng sốt, nghe lời gật đầu. Thật lâu hai người không ai cất tiếng, chuông điện thoại di động liền vang lên phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

“Xin lỗi, là điện thoại của tôi.” Hoa Dật Thanh chủ động ra ban công bên ngoài nghe điện thoại, không phát hiện ánh mắt Cố Hạo Minh đi theo.

Gió nhẹ làm lay động bức rèm màu lam thoắt ẩn thoắt hiện bóng dánh mảnh khảnh thanh nhã. Khí chất cô tịch mông lung như cô gái ba năm trước đứng bên cửa sổ. Cầm chìa khóa trong tay, trong nháy mắt hắn thay đổi chủ ý. Thật may mắn khi hắn không buông tay.

“Cho hỏi, nơi này có máy tính không? Tôi cần dùng một chút, có tư liệu trọng yếu người của tôi muốn gửi tới.” Hoa Dật Thanh đột nhiên xoay người. Chàng trai đang nhìn lén không có chút tự giác vẫn tiếp tục nhìn, còn cười gật đầu.

“Trong phòng ngủ có, là của Bảo bảo, cô xem có thể dùng hay không?”

Thiết kế trong phòng do Nhan Nhuế Ninh tự mình sắp xếp vẫn như trước, Cố Hạo Minh chỉ cho người quét dọn sạch sẽ. Căn phòng quen thuộc, đồ đạc bày đặt cơ hồ tương đồng với thói quen hiện tại của cô khiến Hoa Dật Thanh có chút đau đầu, mờ ảo cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

Tư liệu cấp dưới truyền đến lại khiến Hoa Dật Thanh càng đau đầu hơn, cô gái Cố Hạo Minh hoài niệm đã chết. Một năm trước đã chết khi chuyện kia xảy ra. Cô nhớ rõ là vì chuyện xảy ra lần đó chính là nét bút hỏng trong cuộc đời cô, mà lúc này, người không có, không cách nào ăn nói rõ ràng.

Cô thật sự không nỡ đi đả kích chàng trai si tình kia.

“Đã giải quyết xong rồi sao? Có thể ăn cơm rồi.” Cố Hạo Minh ở ngoài cửa kêu, cô nhớ rõ hắn chỉ còn một ngày nghỉ phép.

“À, Hạo Minh, người của tôi đã tra ra Nhan Nhuế Ninh.” Nhắc tới tên này, tâm lý Hoa Dật Thanh trào lên cảm giác quen thuộc, nhưng cô không để ý, cô chỉ lo suy nghĩ làm thế nào để giải thích cho Cố Hạo Minh hiểu cô gái kia đã chết.

“A…? Tra được rồi. Cô ấy ở nơi nào?” Cô gái bối rối làm chàng trai hiểu lầm thành thẹn thùng.

“Nhan Nhuế Ninh…đã…đã chết.” Nhìn thấy sắc mặt Cố Hạo Minh biến đen, Hoa Dật Thanh vội vàng giải thích.

“Không phải, anh hãy nghe tôi nói, chuyện này đều do tôi. Một năm trước, sai lầm của tôi đã làm Nhan tiểu thư tử vong, tôi sẽ phụ trách.”

Cố Hạo Minh vốn muốn mắng người nhìn thấy bộ dáng áy náy của Hoa Dật Thanh, trong lòng bắt đầu tính toán.

“Kỳ thật chuyện này vẫn còn cơ hội sửa đổi. Phải để xem thành ý muốn xin lỗi của em thế nào.” Cố Hạo Minh đen mặt, hai tròng mắt tối đen thỉnh thoảng xẹt qua một tia sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.