Đêm qua ko hiểu sao hắn ngủ mê mệt chẳng biết trăng sao gì…Hắn mò qua bên
cạnh,giường nệm lạnh ngắt. Hắn hoảng sợ bật dậy đi tìm cô,chẳng thấy cô ở đâu cả
mà cũng chẳng ai biết cô ở đâu. Hắn điên cuồng chạy ra sân bay,xung quanh là
hàng trăm người tất bật…nhưng tìm mãi mà chẳng thấy bóng cô đâu.
Hắn kêu
gào giữa sân bay đông đúc,cứ điên cuồng mà gào thét..ai cũng nghe thấy,chỉ riêng
cô ko nghe…Bất lực,chẳng lẽ muộn rồi sao?
- “ Khả Vy, cô giỏi lắm! Bây
giờ thì tôi chẳng sợ gì cô đâu..”
Đôi mắt hắn hằn lên niềm đau khổ cùng
cực. Hắn giận dữ chưa từng có, hắn sẽ bắt cô ta sẽ trả giá bởi những hành động
điên rồ của mình.
Những ngày tháng sau đó là những tháng ngày mệt mỏi
cùng đau khổ,hắn như trở thành một con người khác sau khi làm cho cái người tên
“Khả Vy” kia phải sống trong cảnh cùng cực của xã hội. Hắn trở thành 1 kẻ điên
cuồng trong công việc,chỉ có làm việc hắn mới thôi đau khổi và tự dằn vặt
mình,hắn nhớ cô lắm,muốn nhìn thấy cô lắm nhưng chẳng ai biết cô ở phương trời
nào…Hắn sẽ đợi,có chết cũng đợi cô về và giải thích rõ mọi chuyện,nói với cô câu
“anh yêu em” 100 lần,1000 lần
nữa….
-----------------------------------
4 năm sau:
- Giám
đốc, đây là tài liệu liên quan đến công ty bên Mĩ mà chúng ta sắp hợp
tác.
- Được rồi,cậu để đó đi! Mua sẵn vé máy bay,ngày mai chúng ta sang
New York đàm phán với bọn họ!
- Vâng!
Hắn ngồi ngã ra ghế,4 năm
qua là 1 khoảng thời gian dài đăng đẳng.Hắn làm việc từ sáng đến tối,có lúc còn
ngất xỉu vì quên ăn…Thế mà chưa bao giờ trong suy nghĩ của hắn mất đi hình bóng
cô.Cô giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy,tìm khắp nơi cũng ko có chút
tin tức gì.Hắn thật sự mệt
mỏi…
------------------------------------
- Riz,cho bàn số 5 1
phần sa lát trộn,số 3 2 café sữa.
- Vâng!
Tại 1 cửa hàng ăn uống
nhỏ ở New York,công việc tất bật cả lên.Dù mệt nhưng cô vẫn rất vui. 4 năm trôi
qua,mọi đau khổi đã phai nhạt…chỉ duy nhất tình yêu của cô đối với hắn vẫn ko
thay đổi được. Cô vẫn yêu hắn,vẫn nghĩ về hắn hàng đêm,chỉ nghĩ về hắn thôi thì
cô đã thấy ấm áp lắm rồi. Ko biết bây giờ hắn sống ra sao? Có hạnh phúc như cô
đã nghĩ ko?
Riêng cô thì…
- Oh, Bin đi học về rồi hả?- Sara cười híp
mắt khi thấy 1 thằng nhóc từ cửa bước vào. Bên cạnh thằng nhóc là 1 anh chàng
cao to,tóc vàng mắt xanh.
- Con chào mẹ Sara!
- Ừ ngoan lắm! Ăn
gì ko mẹ lấy cho? Ryan! Cậu muốn ăn gì?
- Oh no!Tôi ko đói,tôi đến đón
Riz đi xem phim!
- Vẫn chưa bỏ cuộc à? Đúng là kiên trì gớm
nhỉ!
- Sara,chị đừng chọc anh ấy nữa,tại hôm trước em hứa dẫn Bin đi xem
phim nên mới nhờ anh ấy chở đi thôi.
- Mom..- Thằng nhóc chạy về phía
cô.
- Ngoan, hôm nay có nghe lời cô giáo ko?
- Có ạ!- Cô hôn lên má
thằng nhóc,mỉm cười.
4 năm trước,sau khi đến Mĩ cô phát hiện ra mình có
con với hắn. Đối với 1 đứa trẻ luôn sống thiếu tình thương như cô thì đó là 1
tin tức bất ngờ.Một bà mẹ quá trẻ chỉ mới 19 tuổi như cô thì hoàn toàn ko biết
phải làm sao. Nhưng có lẽ ông trời thương cô,cho cô gặp 1 bà chủ tốt bụng như
Sara, cô ấy đã bảo hộ 2 mẹ con cô cho đến tận bây giờ.Thật tình cô ko biết lấy
gì đền đáp tình cảm ấy…
Cô có thể sống vui vẻ hoàn toàn là nhờ vào Bin
của cô,thằng nhóc giống hắn y đúc nên dù ko có hắn,cô vẫn thấy hạnh phúc lắm
rồi.
- Chúng ta đi nào Bin! Cho em nghỉ sớm nhé!
- Ừ,đi vui vẻ!-
Sara mỉm cười.
Rạp chiếu phim:
- Sao anh ko nói cho chị ấy biết?
Hai người đã là hàng xóm từ trước khi em đến cơ mà!
- Trong lòng cô ấy
có 1 bóng ma,anh sợ cô ấy mặc cảm mình đã từng hại chết người cô ấy yêu nên anh
ko dám nói.
-Haiz…chưa thấy ai ngốc như anh,lấy bé Bin của em làm lí do
để được gần chị ấy,có thiệt quá ko?
- Em ko cho hay sao? Dù gì Bin cũng
là con nuôi của anh mà.
Cô lắc đầu bó tay với suy nghĩ của
anh.
Suốt những năm qua,nhờ 2 người bạn thân này mà cô có thể vượt qua
khó khăn.
- Chúng ta đi siêu thị chút đi! Em cần mua ít sữa cho bé
Bin.
- Ừ!
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim,cả 3 người đến siêu
thị mua sắm.
- Bin ở đây với ba Ryan nhé, mẹ đi mua sữa rồi ra
liền.
- Vâng ạ!
Cô vừa rời khỏi, 2 cha con bọn họ kiếm 1 chiếc
ghế đá bên ngoài ngồi đợi mà ko biết rằng sẽ có 1 người đặc biệt xuất
hiện.
1 chiếc Camry dừng lại bên kia đường,1 người đàn ông bước
xuống:
- Chờ tôi ở đây nhé!
- Vâng!
Hắn vừa đáp máy bay
xuống New York,hắn đi gấp gáp nên chẳng đem theo nhiều đồ nên phải vào siêu thị
mua 1 ít vật dụng và quần áo.Hắn đi ngang qua 2 người bọn họ. Bé Bin nhìn hắn
chăm chú.
- Baba..
- Sao thế con?- Ryan tưởng Bin kêu mình nên
lên tiếng.
Bin chỉ tay vào người đàn ông vừa đi qua bọn họ,miệng cứ gọi
baba. Ryan nhìn theo bóng người đàn ông đó nghi hoặc:
- Baba của con
à?
Bin ra sức gật đầu.
- Đi nào! Chúng ta đi tìm mẹ con! – Anh
bế Bin đi vào siêu thị,tìm cô.
Cô vừa tính tiền xong liền thấy bọn họ
nên chạy lại:
- Xong rồi! Chúng ta về thôi.
- Riz à. Bin vừa
trông thấy ba nó
Cô nheo mắt nhìn con: - Ba nào ?
- Anh ko
biết!
- Baba.. – Bin gấp rút nói.
Hắn đang ở đây sao ? Chẳng
biết hắn trông như thế nào,chắc ko khác lắm nên Bin mới nhận ra..Cô từng cho Bin
xem hình của hắn..
- Đi nào,chúng ta về thôi!
- Em ko muốn gặp
anh ta à?
Cô im lặng ko nói gì, chỉ bế Bin rồi đi ra. Vừa lúc đó hắn
cũng mua đồ xong ,vội vàng ra xe… nhưng chợt khựng lại. Trước mặt hắn là 1 gia
đình 3 người, người phụ nữ trong đó là người mà hắn “ngày nhớ đêm mong”, cô đang
ở trước mặt hắn. Hắn rất muốn chạy lại nhưng ko hiểu sao chân hắn ko nhấc nổi,
bên cạnh cô là 1 người đàn ông đẹp trai, lịch lãm, trên tay ẫm 1 đứa
bé.
Hắn chợt bật cười,nước mắt cũng theo đó rơi ra . 4 năm qua thì ra
chỉ là mình hắn ngốc nghếch nhớ đến cô, cô đã có 1 gia đình hạnh phúc thì làm
sao hắn dám phá vỡ hạnh phúc đó. Hắn ko thể mang đến hạnh phúc cho cô, giờ cô đã
ko còn thuộc về hắn nữa…Hắn cứ đứng đó cho đến khi cô rời khỏi…cô đã xa hắn thật
rồi…