Hạ Lăng An khẽ nhếch đôi môi đỏ lên, cất giọng cay nghiệt: “Tỉnh lại đi Hạ Thanh Trì, tất cả những thứ bây giờ chị có được đều là trộm được từ chỗ tôi, chị thật sự tưởng anh Đình Xuyên sẽ thích con mập như chị sao?”
Cả người Hạ Thanh Trì run rẩy, tự ti khắc vào cốt tủy làm cô không biết nên phản bác như thế nào.
Đúng thế, người phụ nữ giống như cô, có tư cách gì được Cố Đình Xuyên xem trọng?
Hạ Lăng An hơi nheo mắt lại, gương mặt xinh đẹp thoáng qua một tia âm hiểm không dễ phát giác, nhẹ giọng nói: “Chị nói bây giờ nếu như tôi ngã xuống đất, anh Đình Xuyên là sẽ tin chị, hay là tin tôi?”
Hạ Thanh Trì còn không còn kịp suy tư thâm ý trong lời nói cô ta, chỉ thấy Hạ Lăng An đột nhiên đẩy cô ra, tự ngã về phía sau, ôm bụng kêu đau: “Bụng em đau quá... A...”
Hạ Thanh Trì hoàn toàn đứng ngoài, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn cô ta diễn.
“Hạ Thanh Trì!”
Cố Đình Xuyên đuổi theo, trong đôi mắt đè nén lửa giận, ánh mắt nhìn Hạ Thanh Trì như muốn chém cô ra nuốt chửng.
“Cô dám đẩy em ấy!”
Hạ Lăng An ngã xuống đất, hạ thân dần dần lan ra màu máu đỏ tươi chói mắt, Cố Đình Xuyên đỡ cô ta dậy, cô ta tựa vào trong ngực Cố Đình Xuyên, suy yếu nói: “Anh Đình Xuyên, em chỉ là muốn khuyên chị Thanh Trì đừng cố chấp như vậy, ai ngờ chị ấy... con của em, a...”
“Tôi không có... tôi không có đẩy cô ta, là tự cô ta...”
“Cút ngay!”
Cố Đình Xuyên căn bản không nghe Hạ Thanh Trì giải thích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người người đàn ông ôm Hạ Lăng An rời đi.
Ánh mắt ghét cay ghét đắng kia của người người đàn ông, làm cô như rơi xuống vực sâu.
...
Hạ Lăng An được đưa vào bệnh viện, mà Hạ Thanh Trì cũng bị Cố Đình Xuyên nhốt lại.
Cô tựa như bị toàn thế giới vứt bỏ, ba ngày kế tiếp, cả người dùng mắt thường có thể thấy được cô đã gầy sọp đi.
Nếu như không phải do đứa bé trong bụng, cô căn bản một miếng cơm cũng nuốt không trôi.
Cố Đình Xuyên đang dùng phương thức này hành hạ cô.
“Mợ nhỏ, mợ ăn cơm đi.”
Đến bữa trưa, người giúp việc bưng mấy món sơ sài tới, Hạ Thanh Trì chịu đựng cơn buồn nôn, chết lặng ăn sạch thức ăn.
Cô uống sạch sữa bò trong ly, người giúp việc đứng ở trước mặt lộ ra một ý cười tàn nhẫn: “Mợ nhỏ, lát nữa có thể sẽ hơi đau, mợ ráng nhịn...”
Vừa nói, hai người giúp việc đi tới, kiềm chế tay chân của cô, che miệng của cô.
“Mấy người làm cái gì, ưm...”
Một cơn đau nóng rực tấn công tới, trán Hạ Thanh Trì toát ra mồ hôi lạnh, trong nháy mắt cô như biết mình mới vừa uống cái gì.
“Đừng mà, tôi van cầu mấy người, đừng mà... Cố Đình Xuyên đâu, bảo anh ấy đi ra gặp tôi, tôi đồng ý ly hôn!”
“Tôi đồng ý với tất cả điều kiện của anh ấy, đừng động đến con tôi...”
Người giúp việc bịt tai không nghe thấy, Hạ Thanh Trì chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận chất lỏng nóng hổi chảy ra từ hạ thân, trong lòng hận ý cuồn cuộn.
Cô hận mình là một kẻ vô năng hèn yếu, không bảo vệ nổi con mình, càng hận Cố Đình Xuyên cùng Hạ Lăng An biến cô thành như vậy!
Nếu như có cơ hội làm lại, cô phải đòi lại những kẻ phụ lòng mình, đòi lại từng kẻ...
...
Năm năm sau, sân bay Vân Thành.
“Mẹ ơi, nhiều người quá ạ!”
Cô bé ăn mặc tinh xảo như búp bê từ trong ngực người phụ nữ nhảy xuống, chớp đôi mắt to long lanh nhìn chung quanh.
“Oa, nhiều anh chị đẹp quá! Mẹ, con rất thích nơi này!”
Hạ Thanh Trì tháo kính mát xuống, lộ ra một gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết, lại có bảy phần tương tự với cô bé kia, nhưng lại thêm một nét quyến rũ tự nhiên.
Người xung quanh trong nháy mắt bị người phụ nữ vóc người cao gầy, tướng mạo xuất chúng này hấp dẫn tầm mắt.
Hai chân thon dài có thể so với người mẫu, vòng eo thon có chút mỡ thừa, gương mặt trái xoan lại là tác phẩm hoàn mỹ do chính tay thượng đế điêu khắc nên, xinh đẹp động lòng người, một ánh mắt của cô có thể tùy tiện bắt sống trái tim người ta.
“Bảo Bối, không cho phép con chạy loạn!”
Hạ Thanh Trì bất đắc dĩ nói, Hạ Bảo Bối nghe vậy nắm tay cô ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cô, đôi mắt to còn không nhịn được quan sát chung quanh, phóng viên nhìn thấy một đôi mẹ con giá trị nhan sắc xuất chúng liền rối rít tràn tới.
“Cô Janey, nghe nói lần này cô trở về nước có chiều hướng mới, có thể tiết lộ một chút không?”
“Tài nguyên của cô ở nước ngoài vô cùng tốt, nguyên nhân gì để cô lựa chọn trở về nước phát triển?”
“Có người đồn cô chuẩn bị gia nhập tập đoàn Cố thị, với tư cách là giám đốc thiết kế mới của họ, điều đó có đúng không?”
Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, Hạ Thanh Trì cười nhẹ, dung nhan tuyệt đẹp làm hiện trường thoáng chốc yên lặng như tờ.
“Những vấn đề này nên giữ lại ở trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Cố thị, mọi người hỏi lại đi.”
Nghe được câu này, các phóng viên trong nháy mắt sôi trào.
Janey, một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế, đã tạo ra bước đột phá trong giới thời trang Hollywood với tư cách người Hoa, trang phục cô thiết kế đều quý phái và thanh lịch, tràn đầy cảm hứng, là nữ hoàng thiết kế của rất nhiều ngôi sao điện ảnh tên tuổi.
Không chỉ như vậy, cô đã nhiều lần giành được nhiều giải thưởng thiết kế quốc tế, trở thành nhà thiết kế Trung Quốc đầu tiên để lại dấu ấn của mình tại Đại lộ Danh vọng Hollywood.
Có thể nói, Janey chính là người dẫn đầu của giới mode, toàn bộ giới thiết kế thời trang cũng bởi vì sự xuất hiện của cô mà sinh ra chấn động!
Hôm nay, cô hoa lệ trở về, quyết tâm gia nhập tập đoàn Cố thị, hoàn thành sự nghiệp mới, làm sao giới truyền thông trong nước lại không phấn khích cho được?
Các phóng viên tràn trề nhiệt huyết, Hạ Thanh Trì ngồi máy bay cả ngày chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, vừa định gọi điện thoại cho bạn tốt Đường Tiểu Kỳ để cô ấy tới đón mình, nhưng chớp mắt đã phát hiện không thấy Hạ Bảo Bối đâu rồi.
...
Hạ Bảo Bối dốc tâm đi tìm các anh đẹp trai các chị xinh gái, không hề hay biết ngay cả khi buông tay mẹ bị đoàn người tách ra.
Cô bé hốt hoảng trong giây lát, nhưng thích ứng nhanh hoàn cảnh nên Hạ Báo Bối dần bình tĩnh lại, bắt đầu nhìn xung quanh tìm bóng dáng của mẹ mình.
Trên màn hình LED lớn ở sân bay đang đang đưa tin về tổng tài Cố Đình Xuyên của tập đoàn Cố thị, người đàn ông chân dài vắt chéo dựa vào ở trên ghế sa lon, trong khuôn mặt tuấn mỹ thoáng nét lạnh lùng, trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của Hạ Bảo Bối.
“Wow, chú này đẹp trai quá, vóc người cũng đẹp nữa, nếu chú có thể làm người mẫu cho mẹ thì tốt quá.”
Hạ Bảo Bối ngẩng đầu nhìn màn ảnh lớn, vô thức nhìn mê mẩn, không cẩn thận té ngã xuống đất.
“Ui da!”
Cô bé xoa xoa trán đứng lên, đập vào mắt là hai đôi chân dài bọc trong quần tây, nhìn lên nữa, người đàn ông ban nãy mới xuất hiện trong màn hình lớn giờ phút này đang đứng trước mặt cô bé, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống cô bé.
“A, chú đẹp trai!”
Hạ Bảo Bối lập tức quên mất lời mẹ dặn làm con gái phải dè đặt, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của người đàn ông.
Cơ thể Cố Đình Xuyên không tự chủ được cứng đờ.
Cô bé chớp đôi mắt to lấp lánh, ngây thơ nhìn anh, làm trong lòng Cố Đình Xuyên sinh ra một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Rất lâu trước đây, cũng có người từng dùng loại ánh mắt thuần khiết này nhìn mình...
“Chú, chú đã đụng ngã Bảo Bối rồi, chú phải chịu ~ trách ~ nhiệm ~ với con đó nha....”