“Cố tổng.”
Hạ Thanh Trì lên tiếng lần nữa ý đồ muốn kêu gọi sự chú ý của đối phương. Trong thang máy tuy chỉ có hai người nhưng ánh mắt không e dè của anh khiến trong lòng cô vô cớ rùng mình, bị anh nhìn chằm chằm đúng là không phải chuyện gì hay ho.
Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Đình Xuyên thu mắt lại.
“Gửi bản nháp đầu tiên đến hộp thư của tôi.”
Khi anh nói điều này, thang máy lên đến tầng một, anh bước đi với bước chân ổn định.
Hạ Thanh Trì đứng tại chỗ.
Cô ấy đã thực hiện rất nhiều thiết kế. Đây là lần đầu tiên cô nghe nói tổng giám đốc cũng sẽ kiểm tra bản thảo đầu tiên, Cố Đình Xuyên cố tình làm khó cô sao?
Ý tưởng vừa mới nảy ra, cô còn chưa kịp suy nghĩ đã có tiếng nói trong lòng nhắc nhở cô đừng lãng phí thời gian, Hạ Bảo Bối vẫn đang đợi cô ở trường, cô nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.
May mắn là hôm nay khi cô vừa bước ra khỏi công ty đã có một chiếc xe trống đậu ở cửa.
Trước khi lên xe, cô đã nhận được tin từ giáo viên rằng Hạ Bảo Bối đang ngoan ngoãn đợi cô ở trường, tảng đá lớn trong lòng cô như rơi xuống, tất cả những gì cô có thể nghĩ khi lên xe chính là người đang âm thầm giúp đỡ cô.
Ở trường mẫu giáo, Hạ Bảo Bối há miệng cắn một chiếc bánh quy nhỏ, biến sự đau buồn và tức giận thành động lực và ăn hết một đĩa bánh quy lớn.
Từ lúc cô bé nói sai, Cố Thần không thèm nhìn cô bé. Cậu cúi đầu đọc sách, cũng không ăn bánh quy, dù cô bé có nói thế nào đối phương cũng bất động không chịu hợp tác, cô bé lại không ngăn nổi sự hấp dẫn của bánh quy, cuối cùng chỉ có thể vừa ăn vừa trông mong nhìn chằm chằm vào Cố Thần bên cạnh.
“Hạ Niệm, con đói không? Con có muốn cô nướng thêm chút bánh mì không?”
Cô giáo lo lắng nhìn cô bé, đứa trẻ giống như sắp chết đói tới nơi, không ngừng ăn bánh quy.
Câu này khiến Hạ Bảo Bối chú ý trở lại, cô bé nhanh chóng xua tay: “Không ạ, cô giáo, con không đói.”
Lời vừa nói ra, cô giáo nhìn cái đĩa nhỏ sạch sẽ trước mặt rồi lại nhìn cô bé.
Cái này gọi là không đói? Đã sạch cả đĩa.
Hạ Bảo Bối cũng thấy vậy, cô bé cúi đầu xấu hổ không biết chuyện gì đang xảy ra, bụng cô bé như hố sâu không đáy, có thể ăn nhiều hơn người thường, cũng không có cảm giác đói.
Cô giáo nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô bé: “Không sao, cô sẽ nướng thêm chút bánh mì nữa. Bánh mì vị sữa cô làm rất ngon.”
Lời nói ra không nghi ngờ gì nữa, đó chính là sự cám dỗ đối với Hạ Bảo Bối.
Bánh mì vị sữa… cô bé thích nhất.
Hạ Bảo Bối ngước mắt lên, định đồng ý thì một giọng nói khác xen vào: “Không cần đâu.”
Hai ánh mắt đồng loạt nhìn về phía vừa nói, Hạ Bảo Bối sau khi nhìn rõ đã đứng dậy: “Mẹ, mẹ đến rồi.”
Nhìn thấy Hạ Thanh Trì, Hạ Bảo Bối như có nơi để trút nỗi tủi thân. Cô bé chạy đến chỗ Hạ Thanh Trì, dang tay ra chủ động muốn được ôm cô ôm. Cảm xúc nơi Cố Thần phải được mẹ an ủi.”
Hạ Thanh Trì ôm lấy Hạ Bảo Bối, nhầm tưởng rằng mình đã quên mất thời gian đón Hạ Bảo Bối nên cảm thấy có lỗi và đau lòng.
“Mẹ xin lỗi con.” Cô ghé vào tai Hạ Bảo Bối nói.
Nghĩ đến Hạ Bảo Bối bơ vơ lạc lõng nhìn những đứa trẻ khác lần lượt ra đi, chỉ còn lại một mình cô bé.
Hạ Thanh Trì ôm chặt hơn nữa, cô không phải là một người mẹ tròn bổn phận, cô đã cho Hạ Bảo Bối những gì cô nghĩ là tốt, nhưng cô lại không cho cô bé một người bầu bạn tốt nhất. Điều này khiến cô đau đầu suốt thời gian qua.
Sinh con không nuôi được con và cho con cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Không sao đâu mẹ.” Hạ Bảo Bối vuốt ve lưng Hạ Thanh Trì và nhẹ nhàng an ủi.
Chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, có lần Hạ Thanh Trì thiết kế đến tận khuya, còn Hạ Bảo Bối thì đợi ở nhà hàng xóm đến tận khuya. Nhà hàng xóm không đợi được cũng ngủ, chỉ còn Hạ Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
Ngày đó, Hạ Thanh Trì đã quyết tâm cho Hạ Bảo Bối một cuộc sống tốt hơn, vài năm sau cô đã làm được điều đó, họ không phải lo lắng về tiền bạc nữa, cô có thể mua cho Hạ Bảo Bối mọi thứ bé muốn, nhưng tiếc là cô không có thời gian.
“Mẹ ăn cơm chưa? Bảo Bối đói.”
Hạ Bảo Bối xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình rồi nói.
Nghe vậy, Hạ Thanh Trì vừa tức vừa buồn cười, tên nhóc này quả nhiên là chuyên gia phá hoại bầu không khí.
“Được, vậy chúng ta đi ăn món mì sợi ramen mà con thích.” Hạ Thanh Trì đặt Hạ Bảo Bối xuống, quay mặt về phía cô giáo: “Xin lỗi cô giáo, đã làm phiền cô, chi bằng cô đi ăn cùng chúng tôi, cô giúp tôi chăm sóc Bảo Bối lâu như vậy, coi như lời cám ơn.”
Cô mời xong, cô giáo lắc đầu cười.
“Không cần đâu, mẹ của Hạ Niệm dù bận rộn đến đâu cũng nên chú ý nghỉ ngơi. Chăm sóc Hạ Niệm là việc tôi phải làm. Tôi sẽ không ăn mì sợi. Trong lớp còn có một bạn học nữa.”
Còn có cha mẹ tắc trách hơn mình?
Nghĩ vậy, Hạ Thanh Trì trở nên quan tâm và nhìn về phía sau giáo viên, muốn biết đứa trẻ nào đáng thương như vậy.
Ngay khi cô nhìn sang, cô liền dừng lại.
Cố Thần đang ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học, trên tay cầm một cuốn sách, cậu bé nhìn xuống cuốn sách, rất giống Cố Đình Xuyên hồi đó, với khuôn mặt góc cạnh, ánh đèn dịu dàng từ đỉnh đầu chiếu xuống bên mặt cậu bé.
Chỉ liếc mắt Hạ Thanh Trì có thể nghe thấy tim mình đang đập nhanh.
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể quên được bóng dáng đó, lúc trước cô vì khuôn mặt đó mà chạy theo Cố Đình Xuyên, ai bảo cô là người yêu thích vẻ bề ngoài, cô cũng vì vậy mà phải trả giá rất lớn.
Thấy cô đang nhìn chằm chằm Cố Thần, Hạ Bảo Bối nhân cơ hội nói: “Mẹ ơi, sao chúng ta không mời cô giáo và bạn cùng lớp Cố Thần đi ăn mì sợi luôn. Khi mẹ không có ở đây, hai người đã ở cùng con.”
Hạ Bảo Bối cố tình nhấn mạnh câu nói cuối cùng sao cho hợp lý và tự nhiên.
Hạ Thanh Trì quay đầu nhìn Hạ Bảo Bối, xem ra đứa nhỏ hoàn toàn không giống cô, ngoại trừ thích ăn và mê trai đẹp, tiểu nha đầu này xoay chuyển suy nghĩ quá nhanh, nhưng đáng tiếc cô bé không che giấu được cảm xúc của mình, muốn cái gì đều thể hiện qua ánh mắt.
“Được rồi.” Hạ Thanh Trì bất ngờ đồng ý.
Nhanh đến mức Hạ Bảo Bối nhất thời không kịp phản ứng, nhìn cô hồi lâu mới bật cười: “Mẹ là tốt nhất, vậy con sẽ gọi anh… bạn học Cố Thần…, mẹ đi gọi cô giáo, chúng ta đi ăn mì sợi.”
Nhìn thấy cô bé vui vẻ như thế, trong lòng Hạ Thanh Trì rất lo lắng, không biết cô có làm đúng không. Cô muốn kéo giãn khoảng cách giữa Hạ Bảo Bối và Cố Thần. Hôm nay cô đồng ý là vì cô mắc nợ Hạ Bảo Bối nên không nỡ từ chối, nhưng cả hai đứa nó…
Nếu sau này Hạ Bảo Bối biết rằng Cố Thần là anh trai cùng cha khác mẹ của con bé, và cha bỏ rơi cô bé vì anh trai, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Cô nghĩ đến mà run rẩy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Hạ Bảo Bối vui vẻ nhảy đến bên cạnh Cố Thần: “Anh Cố Thần, mẹ em nói đưa chúng ta đi ăn mì sợi, cảm ơn anh đã trở lại ở chung với em, anh có muốn ăn cùng không?”
Sau đó, cô bé chớp đôi mắt to nhìn đối phương.
Trong tình huống bình thường, không ai có thể từ chối khi cô bé tỏ ra dáng vẻ đó.
Cố Thần ngước mắt lên và không nói tiếng nào, một bóng đen bao trùm lấy hai đứa bé, bóng đen cao đến mức che khuất bóng cả hai. Hai người đồng loạt nhìn qua.
“Cha.”
“Chú đẹp trai.”
Hai người đồng thanh, Hạ Thanh Trì đang giao tiếp với giáo viên cũng nhìn sang.