Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 41: Chương 41




“Janey, chuyện hôm đó tôi đã thay bà nội tôi xin lỗi cô rồi.” Hạ Thanh Trì vừa vào phòng làm việc, Cố Đình Xuyên đã đi thẳng vào vấn đề.

Không nhắc đến chuyện ngày đó thì còn đỡ, vừa nhắc tới Hạ Thanh Trì càng thêm tức giận: “Tổng giám đốc Cố, đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, liệu anh có vì một câu nói của đối phương mà dễ dàng tha thứ cho đối phương không?”

Một lần nữa Cố Đình Xuyên nghẹn lời, nếu Hạ Niệm là con của anh, anh tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

“Cho nên, Tổng giám đốc Cố, nếu như anh cũng không làm được thì cũng đừng dùng tiêu chuẩn của thánh nhân đòi hỏi tôi.” Hạ Thanh Trì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hơn nữa thêm vào động tác sau đó của Cố Đình Xuyên, Hạ Thanh Trì càng sẽ không tha thứ cho người nhà họ Cố!

“Chuyện ngày hôm đó dù sao cũng là chuyện riêng, hy vọng cô đừng mang theo loại cảm xúc này vào công việc.” Cố Đình Xuyên nói ra những lời này đều cảm thấy không đủ tự tin.

Không biết vì sao mỗi lần đối mặt với người phụ nữ này, Cố Đình Xuyên luôn cảm thấy có chút chột dạ, giống như kiếp trước mình nợ cô cái gì vậy.

“Tổng giám đốc Cố, mong anh thông cảm, tôi là một người thẳng tính, sẽ không có chuyện đâm bị thóc chọc bị gạo, càng sẽ không trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.” Hạ Thanh Trì từng câu từng chữ áp sát, hoàn toàn không cho Cố Đình Xuyên một chút mặt mũi.

Cố Đình Xuyên bị những lời chỉ gà mắng chó này của Hạ Thanh Trì làm cho chẳng hiểu ra sao: “Ý của cô là tôi là người đâm bị thóc chọc bị gạo? Toàn bộ những chuyện tôi làm đều là trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu?”

Thuận theo những lời này, cơn tức của Cố Đình Xuyên bộc lộ hoàn toàn.

Nhưng Hạ Thanh Trì không thèm để ý chút nào, cô hơi ngẩng đầu lên, đối diện với hai mắt Cố Đình Xuyên: “Tổng giám đốc Cố, ngài thấy thế nào?”

Cố Đình Xuyên vỗ một cái vào bàn làm việc, ầm một tiếng, ngay cả thư ký ở cửa cũng bị dọa giật mình, nhưng Hạ Thanh Trì thì mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Cố, nếu ngài không có việc gì, vậy tôi ra ngoài làm việc.”

Cố Đình Xuyên trừng mắt nhìn cô, không tiếp lời.

Hạ Thanh Trì không có lòng dạ thảnh thơi để mà chờ anh trả lời, vì vậy lập tức rời đi.

Song, vừa mới xoay người, Hạ Thanh Trì đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Tổng giám đốc Cố, tôi nhắc lại một lần, chuyện trước đây tôi có thể không so đo nữa, nhưng xin anh và người nhà của anh tránh xa con gái tôi một chút.”

“Tôi không cần biết các người có suy đoán buồn cười gì, con gái tôi là người quan trọng nhất với tôi, nếu như các người còn quấy rầy con bé, đừng trách tôi không khách khí.”

Hạ Thanh Trì phát động toàn bộ sự tức giận của mình, trừng mắt nhìn Cố Đình Xuyên mà uy hiếp.

“Phải rồi, Tổng giám đốc Cố, mặc dù có thế nào, tôi vẫn sẽ làm tốt công việc của mình, điều này anh có thể yên tâm.”

Nói xong, Hạ Thanh Trì tự mình rời đi ngay, hoàn toàn không quan tâm đến Cố Đình Xuyên.

Nhìn bóng lưng Hạ Thanh Trì rời đi, Cố Đình Xuyên càng lúc càng sôi gan sôi mề, đâm bị thóc chọc bị gạo? Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu? Cho tới bây giờ không ai dám từ chối anh, chứ đừng nói là nói những lời như vậy với anh.

Người phụ nữ này thật đúng là lợi hại, mình cho cô nhiều cái lần đầu tiên như thế, vậy mà bản thân ngay cả năng lực cãi vặn lại cũng không có, chỉ có thể giận dỗi kiểu này.

Cố Đình Xuyên càng nghĩ càng tức giận, nhấc chân đạp ghế ông chủ sang một bên, chiếc ghế ông chủ đáng thương trong nháy mắt thành chia năm xẻ bảy.

Thư ký ở cửa vẫn nghe ngóng động tĩnh bên trong, đúng là tiến thoái lưỡng nan, vốn dĩ anh ta không muốn đi vào vì sợ đụng trúng họng súng, nhưng trong tay có một văn kiện còn đang chờ Cố Đình Xuyên ký tên.

Hít sâu hai hơi, thư ký mang theo tâm trạng thấy chết không sờn gõ gõ cửa phòng làm việc của Cố Đình Xuyên.

“Vào,” Chỉ một chữ đã làm cho thư ký ở cửa sợ tới mức chân mềm nhũn.

Thư ký run rẩy tiến vào, Cố Đình Xuyên đang đứng trước cửa sổ sát đất: “Tổng giám đốc Cố, có một văn kiện cần ngài ký tên.”

Cố Đình Xuyên không quan tâm đến thư ký.

Thư ký đứng sau lưng Cố Đình Xuyên, thật sự càng thêm lúng túng, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

“Tổng giám đốc Cố…” Thư ký nhỏ giọng một lần nhắc Cố Đình Xuyên đang ngẩn ra.

Đột nhiên Cố Đình Xuyên xoay người qua, nhận lấy tài liệu, vung bút lên, ký xong đưa cho thư ký, rồi trong một cái chớp mắt, thư ký đã rời khỏi văn phòng.

Thư ký - người thoát khỏi khu vực ném bom - thở dài một hơi, đúng là làm bạn với vua như làm bạn với hổ mà, chỉ có điều, cảm giác còn sống thật là tốt.

Thư ký này là sinh viên tài năng tốt nghiệp ở nước ngoài, đã đi theo Cố Đình Xuyên rất nhiều năm rồi, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy ai khiến cho Cố Đình Xuyên tức giận như vậy.

Janey này thực sự không phải là một nhân vật đơn giản.

“Từ Khải, cậu vào đây một chút,” Từ Khải chính là tên của thư ký, Từ Khải của lúc này nhíu chặt mày, mới sống được có vài phút, cú điện thoại đoạt mạng của Tổng giám đốc Cố đã đến rồi.

“Vâng, Tổng giám đốc Cố, tôi vào ngay đây.” Thế nhưng, ngoài mặt Từ Khải vẫn là sinh viên tài năng, vẫn là thư ký chuyên nghiệp.

“Tổng giám đốc Cố, anh tìm tôi ạ?” Từ Khải hỏi.

“Mấy ngày trước Lưu tổng nói muốn tôi tự mình đi một chuyến, cậu lập tức nói với Lưu tổng, ngày mai tôi sẽ qua.” Cố Đình Xuyên cúi đầu ngồi trên sô pha.

Từ Khải không biết Cố Đình Xuyên đang nghĩ gì, nhưng vụ hợp tác với Lưu tổng thật sự không đáng để Cố Đình Xuyên phải tự mình chạy một chuyến: “Tổng giám đốc Cố, chuyện hợp tác với Lưu tổng chúng ta phái người đi là được…”

Cố Đình Xuyên ngẩng đầu, chỉ trừng mắt nhìn Từ Khải một cái đã thành công khiến Từ Khải ngậm miệng lại.

“Đương nhiên là nếu ngài muốn nhân tiện đi giải sầu, vậy thì tôi sẽ đi đặt vé máy bay cho ngài.” Từ Khải thật sự bội phục năng lực ứng biến của mình, lại thành công nhặt về một cái mạng của mình nữa rồi.

Không bao lâu sau, Từ Khải lại xuất hiện trong phòng làm việc của Cố Đình Xuyên: “Tổng giám đốc Cố, vé máy bay đã được đặt xong, chuyến bay vào lúc 3 giờ sáng hôm nay.”

Cố Đình Xuyên gật đầu một cách hài lòng, núi băng trên mặt rốt cục đã xuất hiện chút ít vết nứt.

“Tốt, chuyến đi lần này của tôi phải được giữ bí mật, không được nói với ai cả,” Cố Đình Xuyên dặn dò.

“Nhưng mà Tổng giám đốc Cố, buổi trưa cuối tuần này có một hạng mục hợp tác với trường học cần phải ký kết, còn bốn ngày nữa, không thì ký kết với trường học lùi xuống mấy ngày?” Từ Khải ướm hỏi.

Cố Đình Xuyên lắc đầu: “Không cần, đặt vé máy bay ngày mốt cho tôi, lễ ký kết với trường học tôi sẽ tham gia đúng giờ.”

Từ Khải gật đầu, đúng lúc rời khỏi văn phòng.

Từ khi anh ta bắt đầu làm việc với Cố Đình Xuyên cũng đã 5 năm rồi, 5 năm nay anh ta chưa từng thấy Cố Đình Xuyên nghỉ ngơi một ngày nào, hiện tại người sắt Tổng giám đốc Cố cũng biết trốn tránh, Từ Khải cảm thấy Cố Đình Xuyên càng ngày càng giống một người bình thường.

Thế nhưng, người khiến Cố Đình Xuyên thay đổi là ai? Từ Khải ngẩng đầu tự hỏi, chẳng lẽ là Janey?

Cố Đình Xuyên nhìn dòng xe đông đúc ngoài cửa sổ, càng cảm thấy lòng dạ rối bời. Trong tình huống bình thường, gặp được nhân viên giống như Janey thì cứ trực tiếp đuổi việc là được rồi, Cố Đình Xuyên tuyệt nhiên sẽ không vì những chuyện này mà phiền lòng.

Thế nhưng, đối mặt với cái người tên Janey này, Cố Đình Xuyên càng ngày càng cảm thấy hoảng loạn.

Trong lòng anh giống như đang ở có một chú mèo con tinh nghịch đang sống ở bên trong, bộ lông trên người nó cọ xát khiến Cố Đình Xuyên ngứa ngáy mãi, nhưng thỉnh thoảng một cái móng vuốt lại làm Cố Đình Xuyên giận sôi gan, lại không cách nào lấy mèo con ra khỏi trái tim, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Cảm giác như vậy không được tốt cho lắm, lần đầu tiên Cố Đình Xuyên cảm thấy mình nên ra ngoài giải sầu, có lẽ đi công tác một chuyến sẽ khiến anh bình tĩnh lại, khôi phục như bình thường.

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Hạ Thanh Trì trôi qua rất bình lặng, ở công ty không gặp Cố Đình Xuyên, người nhà họ Cố cũng không đến quấy rầy Hạ Niệm nữa.

Thế nhưng, không biết vì sao những ngày bình lặng thế này lại có phần khiến Hạ Thanh Trì hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.