Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 70: Chương 70




“Đình Xuyên? Anh bị làm sao vậy? Có phải anh cảm thấy cơ thể không được khỏe không?” Hạ Lăng An phát hiện ra Cố Đình Xuyên đang lơ đễnh, chỉ cần Hạ Lăng An nhắc tới Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên lại có dáng vẻ không tập trung đó.

Cố Đình Xuyên đáp lại một tiếng: “Cô tìm Janey có việc gì?”

Hạ Lăng An nhất thời cứng họng, sự tập trung của Cố Đình Xuyên đã hoàn toàn bị chệch hướng: “Em tìm Janey là vì có một số vấn đề liên quan đến thiết kế cần thảo luận với chị ấy.” Hạ Lăng An chỉ đành phải cười đùa cho qua.

Cố Đình Xuyên gật đầu: “Janey từ khi trở về nước đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Có thể cô ấy đã xin nghỉ vài ngày để nghỉ ngơi rồi. Nếu cô có việc gì thì đợi thêm vài ngày nữa đi.”

Hạ Lăng An không trả lời, những lời của Cố Đình Xuyên đã thể hiện ý bảo vệ rõ ràng như vậy rồi, Hạ Lăng An buồn bã nhìn Cố Đình Xuyên, thầm nghĩ chắc chắn Cố Đình Xuyên không biết Janey là Hạ Thanh Trì.

Chuyện đã xảy ra năm năm trước, trong lòng Cố Đình Xuyên đã luôn nhớ nhung và cảm thấy có lỗi với Hạ Thanh Trì, nếu Cố Đình Xuyên biết Janey chính là Hạ Thanh Trì, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau.

Hạ Lăng An đã suy tính thử rồi, chuyện này tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể để cho Hạ Thanh Trì và Cố Đình Xuyên ở bên nhau, Cố Đình Xuyên chỉ có thể là của Hạ Lăng An cô ta mà thôi.

Nhưng bây giờ Hạ Lăng An không biết những người đó tối hôm qua có thành công hay không, hiện tại cô ta cũng không biết tung tích của Hạ Thanh Trì, vốn dĩ vì để tránh bị nghi ngờ, Hạ Lăng An không muốn liên lạc với những người tối hôm qua nữa, nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác nữa rồi.

Sau khi Hạ Lăng An rời văn phòng của Cố Đình Xuyên, cô ta tìm một nơi vắng vẻ, gọi điện thoại cho người đàn ông đầu đinh, gọi tận mấy cuộc anh ta mới nghe máy.

“A lô, sao lây như vậy mới nghe điện thoại.” Hạ Lăng An tức giận nói.

Giọng nói của người đàn ông đầu đinh nghe rất yếu ớt. Cú đá của Cố Đình Thuấn Đêm qua đã làm gãy một cái xương sườn của anh ta, bây giờ anh ta chỉ cần mở miệng là đã bị đau đến không chịu nổi.

“Cô Hạ, có chuyện gì vậy?”

Hạ Lăng An nhạy bén nhận ra sự khác lạ của người đàn ông đầu đinh, côta hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Người phụ nữ đó đâu?”

Người đàn ông đầu đinh chịu đựng cơn đau, kể ngắn gọn chuyện xảy ra đêm qua cho Hạ Lăng An nghe.

“Cái gì?” Hạ Lăng An không dám tin, ở trong hoàn cảnh như vậy mà Hạ Thanh Trì vẫn có thể bình an vô sự. “Một người đàn ông đã cứu cô ta rồi sao? Người đàn ông nào?”

“Tôi cũng không biết.” Người đàn ông đầu đinh thật sự cảm thấy mình vô cùng xui xẻo, không chỉ làm mất người đẹp, mà còn khiến cho toàn thân đầy vết thương.

“Anh dưỡng thương đi, tôi sẽ đưa hết số tiền còn lại và thêm một ít để bồi thường cho anh.” Hạ Lăng An nói lưu loát: “Anh giữ kín miệng chuyện xảy ra đêm qua, đừng để lộ ra ngoài, nếu không tôi sẽ tìm một người nào đó đến giết anh.”

Người đàn ông đầu đinh “ừm” một tiếng, Hạ Lăng An lập tức cúp điện thoại.

Ai lại cứu Hạ Thanh Trì nhỉ? Hạ Lăng An nghĩ thầm, hiện tại cô ta đã biết Hạ Thanh Trì tối hôm qua không sao cả, có lẽ Hạ Thanh Trì đã biết chuyện này đều do cô ta sắp xếp rồi.

Hạ Thanh Trì hôm nay không đến công ty, chẳng lẽ là đang mưu tính gì sao? Có vẻ như những ngày này cô ta phải cẩn thận hơn một chút, Hạ Lăng An thầm nghĩ.

Có Cố Đình Thuấn lại xe thực sự rất thuận tiện, chỉ trong một buổi sáng Hạ Thanh Trì đã kiểm tra xong, bác sĩ nói rằng chân của cô không sao, chỉ bị bong gân một chút, dưỡng thương một khoảng thời gian sẽ ổn thôi, lúc đó Lộ Tiểu Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Cố, cảm ơn anh.” Vừa bước vào nhà Cố Đình Thuấn, Hạ Thanh Trì đã vội vàng cảm ơn ngay.

“Janey, cô đừng nói những lời phiền phức hay không phiền phức gì đó nữa.” Cố Đình Thuấn nghiêm túc nói: “Tôi thực sự chỉ là tiện tay mà thôi. Cô còn khách sáo như vậy nữa, tôi sẽ cảm thấy khó xử đấy.”

Lộ Tiểu Kỳ thoải mái cười: “Ừ, Janey, đừng khách sáo với anh Cố. Giống như anh Cố đã nói, chúng ta đều là bạn, giúp đỡ bạn bè là chuyện nên làm mà.”

Cố Đình Thuấn cũng cười thành tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, nồng đậm khiến người ta nghe ddeens mê mẩn: “Nếu là bạn, thì đừng gọi anh Cố nữa, sau này hai người cứ gọi tôi bằng tên là được.”

“Được, vậy sau này anh cũng đừng gọi tôi là cô Lộ, cô Lộ gì nữa.” Lộ Tiểu Kỳ hào phóng nói.

“Được, Lộ Tiểu Kỳ, rất vui được làm quen với cô.” Cố Đình Thuấn duỗi tay ra, trịnh trọng nói.

Lộ Tiểu Kỳ mỉm cười, cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Cố Đình Thuấn: “Cố Đình Thuấn, tôi cũng rất vui được gặp anh.”

Hai người nhìn nhau cười, Hạ Thanh Trì có thể nhìn ra được Lộ Tiểu Kỳ có hảo cảm với Cố Đình Thuấn, nhưng Cố Đình Thuấn cũng là một người không tồi, nếu anh ta có thể ở bên cạnh Lộ Tiểu Kỳ, Hạ Thanh Trì cũng sẽ vui mừng cho Lộ Tiểu Kỳ.

“Vậy thì tôi sẽ để Janey yêu quý nhất của tôi ở nhà của anh, anh phải giúp tôi chăm sóc cô ấy đấy.” Lộ Tiểu Kỳ nghiêm nghị nói.

Cố Đình Thuấn vỗ ngực: “Cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy từng li từng tí.”

“Được, vậy tôi yên tâm rồi.” Lộ Tiểu Kỳ nói xong, cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra Hạ Thanh Trì vẫn ở bên cạnh: “Janey, tớ còn phải chăm sóc cho Hạ Bảo Bối nữa, tớ về trước đây, cậu dưỡng thương thật tốt, ngày mai tớ sẽ đến thăm cậu.”

Hạ Thanh Trì gật đầu: “Được rồi, buổi tối nhớ gọi cho tới, Hạ Bảo Bối làm phiền cậu rồi nha, tớ sẽ cố gắng khiến bản thân mau chóng khỏe lại.”

Lộ Tiểu Kỳ “ừm” một tiếng, đứng dậy và nói với Cố Đình Thuấn: “Vậy tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại nhé Cố Đình Thuấn.”

Cố Đình Thuấn vẫy tay với Lộ Tiểu Kỳ, đích thân tiễn Lộ Tiểu Kỳ ra ngoài: “Đi đường cẩn thận.”

Sau khi đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Cố Đình Thuấn vẫn không thay đổi: “Cô bạn này của cô rất thú vị.”

Hạ Thanh Trì cũng cười, e rằng hai người này là tình chàng ý thiếp rồi: “Đúng vậy, Tiểu Kỳ là một người rất thú vị.”

Cố Đình Thuấn nhìn về phía Hạ Thanh Trì, phát hiện ra vẻ thăm dò trên khuôn mặt Hạ Thanh Trì, anh ta nhất thời có chút xấu hổ: “Trong phòng làm việc của tôi có một số tác phẩm thiết kế cũng khá được, cô có muốn đi xem một chút không?”

Hạ Thanh Trì mỉm cười thể hiện sự đồng ý, Cố Đình Thuấn đứng dậy đẩy xe lăn, đưa Hạ Thanh Trì vào một gian phòng, vừa vào cửa, Hạ Thanh Trì đã nhìn thấy rất nhiều mẫu thiết kế.

“Đây đều là tác phẩm của anh sao?” Hạ Thanh Trì nhìn lướt qua những tác phẩm này, có nhiều thiết kế rất đỉnh, thậm chí còn cho người ta cảm giác trước mắt sáng rực lên.

“Ừm.” Cố Đình Thuấn ngồi trên ghế: “Đây là những thiết kế mà cá nhân tôi nghĩ là tốt, nhưng không thể đưa ra thị trường được.”

“Tại sao?” Hạ Thanh Trì có chút khó hiểu, nếu như đây đã là tác phẩm tốt thì nên đưa ra thị trường để nhiều người biết hơn mới đúng chứ, tại sao lại không thể đưa ra thị trường, chỉ có thể trưng bày ở đây?

“Janey, cô là một nhà thiết kế đơn thuần. Trong mắt cô chỉ có tác phẩm thiết kế đẹp hay xấu, nhưng là một ông chủ, cô phải cân nhắc rất nhiều. Chất lượng tác phẩm thiết kế của bạn chỉ là một khía cạnh, còn những khía cạnh khác quan trọng hơn nữa. “

trong giọng nói của Cố Đình Thuấn toát ra một cảm giác bất lực mạnh mẽ.

Hạ Thanh Trì nhất thời không biết nên nói gì để an ủi Cố Đình Thuấn: “Tuy nhiên, tác phẩm thiết kế xấu hay đẹp mới là điều quan trọng nhất. Nó có thể bị nhấn chìm vì một số lý do khác, nhưng một ngày nào đó nó sẽ được xuất hiện lại và tỏa sáng!”

Cố Đình Thuấn nhìn Hạ Thanh Trì, trong mắt anh ta lóe lên một chút ánh sáng: “Cô nói đúng, Janey, cho dù tôi có mở công ty riêng của mình, tôi cũng sẽ nhớ rằng mình là một nhà thiết kế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.